Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 2: Cuộc sống mới



Thời gian trôi rất nhanh, mới thế mà đã một năm trôi qua kể từ ngày tôi một lần nữa được sinh ra, tôi đã có thể điều khiển được cơ thể này nhưng vẫn hơi khó khăn vì đang trong cơ thể của một đứa bé. Rất nhanh tôi đã dần dần quen hơn với cơ thể này và cả cuộc sống này nữa. Tôi đã có thể nói được nhưng lại không nói mình được đầu thai ở kiếp này cho bố mẹ nghe. Bố mẹ thấy tôi đi lại và nói chuyện cũng bất ngờ nên đã chuẩn bị đưa tôi đi mẫu giáo vì họ cũng đã nghỉ việc để thay nhau chăm sóc tôi. Họ cũng nghĩ tới để tôi cho ông bà nội ngoại trông nhưng ông bà lại bận trông con cho cô dì chú bác. Vì vậy, tôi được vào mẫu giáo sớm hơn. Ở trường mẫu giáo, tôi được khen là rất nghe lời, ngoan ngoãn và dành được nhiều phiếu bé ngoan, bố mẹ tôi thấy vậy cũng rất yên tâm đi làm. Cứ như vậy cho đến khi tôi hai tuổi thì em trai tôi chào đời, bố mẹ tôi lại phải nghỉ việc để trông em nhưng tôi bảo với họ:

- Con có thể trông em được bố mẹ cứ đi làm đi.

Thấy tôi nói vậy bố mẹ tôi không tin cho lắm nên đã nghỉ việc một tháng xem tôi trông em thế nào. Họ bất ngờ khi thấy tôi trông em rất giỏi, ngoài ra còn biết thay bỉm và cho em uống sữa. Đặc biệt là làm cho em nín khóc rất nhanh, ngay cả mẹ tôi cũng không tài nào làm cho em ngừng khóc được. Vì vậy, họ yên tâm đi làm và giao lại việc trông em cho tôi, tôi được nghỉ học ở mẫu giáo để trông em. Ngoài việc trông em, tôi còn tập thể dục để nâng cao thể lực và sức khỏe, tôi thử hít đất, lên xà tự chế, chạy bộ, nhảy dây.. Cứ như vậy một năm trôi qua tôi đã có thể hít được 50 cái, chạy bộ 2km, lên xà 20 cái, nhảy dây 30 cái.. mà không thấy mệt (tôi cũng không hiểu tại sao lại không mệt, chẳng lẽ mình có sức mạnh gì chăng – tôi nghĩ trong đầu).

Đến khi tôi bốn tuổi, em trai tôi hai tuổi thì tôi và em trai được đi học tại cùng một trường mẫu giáo. Tôi rất vui vì được trở lại trường và cũng vui khi gặp lại mấy đứa bạn cũ lớp mẫu giáo một tuổi mặc dù chúng nó không nhớ tôi lắm. Cứ như vậy cho đến khi tôi sáu tuổi, tôi được đi học tại trường tiểu học. Vì thành tích ở mẫu giáo của tôi cực kỳ tốt nên tôi được vào lớp chọn, tại đây tôi gặp nhiều đứa học chung cấp ba ở kiếp trước, tôi không thể ngờ chúng nó lại học chung trường tiểu học với mình. Tôi nhớ kiếp trước tôi không được vào lớp chọn ở tiểu học mà được vào lớp thường. Tôi dần dần làm quen với những đứa trong lớp, mặc dù kiếp trước tôi chẳng nói chuyện với chúng nó lần nào và cũng vì tôi ít nói nữa. Cứ như vậy trong năm lớp 1 tôi luôn đứng đầu lớp (vì tôi là người đầu thai mà vẫn giữ nguyên ký ức mà).

Khi tôi lên lớp 2, tôi đã được cử làm đại diện trường để tham gia thi đấu với những trường khác vì tôi có thành tích cao trong học tập và tôi đã dành được giải nhất. Nhà trường thưởng cho tôi rất nhiều vở và đặc biệt là 200.000 đồng tiền thưởng. Về nhà bố mẹ tôi cũng rất vui và hứa khi lên lớp 3 sẽ mua cho tôi một chiếc xe đạp để đi học, cũng tiện để đèo em đi học luôn. Ngoài chiếc xe đạp ra, bố mẹ còn thưởng cho tôi một chuyến đi chơi công viên, tôi nhớ lại kiếp trước chưa từng được như vậy, bố mẹ chỉ biết đi làm và đi làm không quan tâm đến tôi vì vậy tôi thường phá hỏng đồ đạc để được họ quan tâm tới mình. Nhưng không, họ vẫn chỉ biết làm việc và một câu hỏi hay một câu mắng cũng không được thốt ra từ họ. Hiện tại, tôi rất vui vì họ không giống như trước, đã quan tâm tới tôi nhiều hơn. Tôi rất hạnh phúc về điều này. Trong kì nghỉ hè khi chuẩn bị lên lớp 3, tôi bắt đầu tìm hiểu và học tiếng Anh vì kiếp trước tôi rất lười học và đặc biệt là môn tiếng Anh này, mãi sau khi lên đại học tôi mới bắt đầu học nhưng chỉ dừng lại ở mức dịch được vài từ. Tôi dành ra mấy tháng để học tiếng Anh và cũng bảo bố mẹ cho đi học thêm ở ngoài, vì vậy khi kì nghỉ hè kết thúc tôi đã tự tin có thể giao tiếp với người nước ngoài bằng tiếng Anh. Trong những ngày không học tiếng Anh tôi đã bảo với bố mẹ cho đi học võ và học bơi, rất nhanh tôi đã học được chúng. Khi trong một lần chạy bộ quanh hồ gần trường tiểu học thì tôi thấy một cậu bé bằng tuổi của tôi, hiện tại đang sắp chết đuối, tôi không nghĩ nhiều nên vội vàng nhảy xuống cứu cậu bé lên bờ. Khi lên bờ cậu bé nói:

- Cảm ơn bạn đã cứu tớ, lúc nãy tớ bị trượt chân nên ngã xuống hồ may mà lúc ấy bạn đi qua chứ không tớ chết đuối mất.

Tôi nói:

- Không có gì đâu!

Cậu bé kia nói:

- Bạn tên là gì vậy để hôm nào mình bảo bố mẹ mình đến cảm ơn bạn, còn mình tên là Thắng, họ tên đầy đủ là: Nguyễn Văn Thắng.

Khi nghe thấy cái tên này tôi thấy quen quen, tôi nhớ kiếp trước có vị tỷ phú cũng tên như thế này. Tôi nói:

- Mình tên là Long, họ và tên là: Trần Văn Long.

Sau đó chúng tôi trò chuyện với nhau khá nhiều và thấy rất hợp nhau nên đã chơi rất thân. Nhưng rồi một ngày nọ, Thắng đã tạm biệt tôi để chuyển đến nơi khác sống vì bố mẹ cậu ấy đổi nơi làm việc. Tôi rất buồn nhưng rồi cũng vui vẻ chấp nhận việc Thắng chuyển đi.