Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 38: Hậu quả của việc ngủ



Tôi hỏi anh chủ xe mấy tiếng nữa sẽ đến cây xăng gần uỷ ban xã thì anh ấy cho tôi biết khoảng 11 giờ hoặc hơn sẽ về đến đấy. Tôi đang định báo tin cho Ly thì không biết từ lúc nào đã thấy cô ấy tựa vào vai tôi ngủ, tôi nhanh tay cầm lấy điện thoại chụp hình với Ly, chụp xong tôi cảm thấy tấm hình có gì đó không đúng lắm nhưng lại không nhìn ra điểm nào bất hợp lý, tôi vội tắt điện thoại và ngủ theo Ly. Tôi tỉnh dậy sau khi được anh chủ xe đánh thức, anh ấy nói sắp đến nơi rồi nên gọi tôi dậy để chuẩn bị đồ, tôi hỏi tiền xe hết bao nhiêu thì anh ấy nói hết 100 nghìn, hai người mỗi người 50 nghìn, tôi ngạc nhiên khi thấy nó khá rẻ vì từ học viện đến cây xăng gần uỷ ban xã là khoảng hơn 80km.

Tôi đưa tiền xe, chuẩn bị gọi Ly thì mới để ý là chỉ còn mỗi hai bọn tôi là khách ở trên xe, anh chủ xe nói họ đều xuống huyện khác, rất ít khách xuống huyện này và cả cây xăng gần ủy ban. Sau khi kiểm tra đồ đạc xong, tôi gọi Ly dậy, vừa mở mắt, cô ấy liền vỗ nhẹ vào má tôi, tôi chưa hiểu chuyện gì thì Ly nói tôi dám chụp trộm cô ấy, tôi liên tục khẳng định mình không chụp nhưng Ly lại bảo tôi mở điện thoại của mình ra xem, tôi thắc mắc sao cô ấy biết được, Ly nói lúc ấy cô ấy vẫn chưa ngủ mà mở một mắt ra xem tôi đang làm gì, tôi mở lại ảnh ra xem thì đúng thật, tôi chụp đúng lúc Ly mở một bên mắt, thảo nào tôi đã bảo có gì đó sai sai ở tấm ảnh này rồi mà, thế mà lại chưa phát hiện ra.



Ly đứng dậy đi lên trên ghế đầu xe ngồi, tôi cũng đứng dậy thì thấy trên người thiếu thiếu cái gì, tôi nhìn qua cơ thể mình vẫn thấy nó bình thường mà sao cứ có cảm giác đấy, tôi định mang đồ lên cho Ly thì không cử động được bên tay trái của mình, tôi dùng tay phải cầm tay trái giơ cao rồi thả ra thì nó hạ xuống ngay lập tức, tôi lại cầm nó lên lắc, sau đó đấm liên tục vào bắp tay, cuối cùng là bóp mạnh vào cổ tay nhưng không cảm thấy gì, tôi lại thử thêm vô số cách khác nhưng vẫn không được, tôi không có cảm giác ở bên tay trái và cũng không thể cử động được. Tôi gọi Ly hỏi cô ấy đã làm gì với cánh tay tôi, Ly đi đến chỗ tôi cầm bên tay trái tôi giơ lên rồi thả ra, vẫn như lúc nãy, nó hạ xuống ngay lập tức, Ly nở nụ cười gian ác, cô ấy nghĩ ra đủ mọi phương pháp để chữa cho cánh tay tôi như là bẻ khớp ngón tay, tát mạnh vào bắp tay hay thậm chí cô ấy còn cắn ngay vào tay tôi, kết quả vẫn vậy, tôi vẫn không tài nào cử động được bên tay trái của mình.

Tôi nhờ sự trợ giúp của anh chủ xe, anh ấy vui vẻ cầm cánh tay trái tôi giơ lên cao rồi giật mạnh xuống cứ như thế 3 đến 4 lần sau tôi mới có cảm giác sắp cử động được tay trái. Đến lần thứ 6, tôi đã cử động được bên tay trái của mình, tôi cảm ơn anh chủ xe và xách đồ lên đầu xe ngồi thì một cảm giác đau thấu xương đến từ tay trái tôi, tôi nhìn lại tay mình thì chi chít là những vết đỏ, vết cắn (do Ly làm), tôi vừa khóc vừa ôm tay mình, nó tích tụ cơn đau lại, chờ tay tôi có lại cảm giác thì giải phóng hết ra, nó vừa đau vừa thốn như khi bị đá trúng hạ bộ của mình. Cũng may mà Ly và anh chủ xe không nhìn thấy tôi ôm tay mình nhưng tôi để ý thấy anh lái xe nhìn lên gương rồi cười, tôi thề lần sau không cho Ly cầm tay và làm gối ngủ cho cô ấy nữa.



Tới nơi, anh lái xe dừng xe lại, tôi và Ly cảm ơn hai anh lái xe và chủ xe rồi đi xuống dưới. Tôi và Ly hơi bối rối không biết đây có phải đây là nơi mình sống trước đây không vì thấy khung cảnh có thay đổi nhiều so với trước, bên trái đường có nhiều các quán ăn như: Phở, cơm rang, cơm bình dân.. Bên phải đường vẫn là cây xăng, cách đó khoảng trăm mét là trường tiểu học mà lúc trước tôi học, tôi xách đồ và cùng Ly về nhà cô ấy trước. Tôi liên tục thấy bất ngờ này đến bất ngờ khác, khi đi qua trường cấp hai, tôi bật cười vì nhà trường đã che đi chỗ hàng rào mà lúc trước bọn tôi hay mua đồ ăn vặt bên ngoài trường qua đấy, tôi và Ly lại tiếp tục đi vì trời tối không nhìn được gì nhiều. Đi qua trường cấp hai, tôi nhớ đoạn đường này hai bên đường đều là đồng ruộng, cỏ dại mọc um tùm cạnh đường đi mà giờ đây, đồng ruộng thì vẫn còn nhưng đám cỏ dại đã biến mất, thay vào đó là nhiều những cây thân gỗ được trồng ở đây.

Đi bộ khoảng 300m nữa là đến nhà Ly, tới nơi, cô ấy thấy trong nhà mình vẫn còn sáng đèn nên đã rón rén mở cổng, bất ngờ một bóng đen từ cửa nhà lao đến, tôi không kịp phản ứng và để bóng đen ấy chạm vào người Ly, tôi nhìn kĩ thì ra là con chó nhà cô ấy, nó vui mừng khi thấy Ly về nhà, thấy tiếng mở cổng và chó sủa, bố mẹ Ly chạy ra ngoài, nhìn thấy con gái, họ chạy đến ôm vào lòng, liên tục là những câu hỏi, câu nói từ bố mẹ Ly đến cô ấy. Bố mẹ Ly hỏi rằng tôi không đi cùng cô ấy hay là đang ở đằng sau.

- Long, anh ấy.. à không cậu ấy.. – Ly ngoảnh mặt lại nói nhưng bất ngờ vì không thấy tôi đâu, chỉ có hành lý của cô ấy.