Tu La Thiên Đế - Tần Mệnh

Chương 128: 128: Kiếm Thuật Vô Song 2




Tần Mệnh là người đầu tiên lên sân đấu:- Thanh Vân Tông, Tần Mệnh, thỉnh chiến!!Nếu muốn chiến đấu, thì không cần phải kéo dài, trận chiến thứ nhất, ta đến!- Hảo tiểu tử, có quyết đoán.- Có thể a, có can đảm đánh trận đầu tiên, lại còn là chủ động thỉnh chiến.- Cũng đừng ầm ĩ cũng đừng ầm ĩ, chú ý nhìn rõ ràng, lần này nhất định phải nhìn thấu chiêu thức của hắn.

Ta cũng không tin, một bát trọng thiên như hắn có thể liên tục đánh bại đệ tử cửu trọng thiên.Khán đài thế nhưng lại yên tĩnh kỳ lạ, ngày hôm qua rất nhiều người đều thấy không rõ, hôm nay nhất định phải thấy rõ võ pháp cùng phương thức xuất chiêu của Tần Mệnh.- Ta đến!Một vị đệ tử Thổ Linh tông đang muốn lên đài, Phàm Tâm của Bách Hoa Tông bay lên trời, linh hoạt dừng lại ở võ đài:- Bách Hoa Tông, Phàm Tâm, tiếp chiến.- Phàm Tâm, xuống đây, Tần Mệnh là của Thổ Linh tông chúng ta.Đệ tử Thổ Linh tông không lo lắng.Phàm Tâm không để ý tới, đi thẳng về phía Tần Mệnh, xách kiếm chỉ về phía Tần Mệnh:- Ta không thể nhìn thấy người khác cuồng nhất.Tần Mệnh không nói gì, ta cuồng?Trên sân đấu, rất nhiều người mỉm cười:- Một người trẻ nhất, một cảnh giới thấp nhất, trận đấu này rất công bằng.- Tần Mệnh hình như cũng mười lăm tuổi phải không?- Nghe nói còn một tháng nữa sẽ mười sáu.- Có công bằng không?Phàm Tâm tuổi tuy nhỏ, nhưng thực lực không tầm thường, ở Bách Hoa Tông lần này xếp hạng thứ ba.Tần Mệnh nhìn Phàm Tâm, rất bất đắc dĩ:- Ta không đánh với nữ tử.- Ngươi là sợ ngay cả nữ hài tử cũng đánh không lại.Phàm Tâm bộ dáng nhu thuận non nớt, nhưng khí thế rất đủ, không nói nhiều, trực tiếp xông về phía Tần Mệnh.


Thân pháp phiêu dật nhẹ nhàng, bổ ra một kiếm kinh thái tuyệt diễm, trường hồng xán lạn, đâm không đến, lưu lại quỹ tích sắc bén lại mê loạn, chém về phía Tần Mệnh, đi lên chính là cường chiêu.- Đắc tội rồi.Hai tay Tần Mệnh đột nhiên chấn động, đầu ngón tay hai tay lấy ra bốn thanh phi đao, tinh mang chợt hiện ra, tám thanh phi đao đồng loạt bay đi, cơ hồ không phân biệt toàn bộ xuất kích trước sau.Vù vù vù vù.Phi đao gào thét, nhanh chóng xoay tròn, mỗi cái cuốn lên vòng xoáy khí lãng rõ ràng, vẽ ra quỹ tích bán nguyệt, toàn bộ tập trung vào Phàm Tâm.Cái gì? Toàn trường kinh hô, phi đao ?!!- Đây có tính là gian lận không?- Phi đao biến hóa quỹ tích, đao thế kịch liệt, giống như là bộ võ pháp.Đám người Mộ Trình đều ngẩn người, phi đao võ pháp? Tần Mệnh học từ đâu?Phàm Tâm không kinh không loạn, linh xảo né tránh, từ trong tám thanh phi đao chạy trốn toàn thân trở ra.Rầm rầm, toàn bộ phi đao đánh xuống đất, đánh vỡ vụn sàn đấu, cắm thật sâu vào võ đài.Mặt diễn võ đài đều là chất liệu đặc thù rèn lên, đừng nói là vỡ vụn, để lại dấu vết cũng khó, có thể tưởng tượng được lực lượng của phi đao.Tần Mệnh đuổi theo phi đao xông ra, đi sau lại tới trước, ném quyền đánh về phía mặt Phàm Tâm, khí thế bàng bạc, thế mạnh mẽ trầm xuống, hắn lại hét nhẹ:- Đắc tội!Ánh mắt Phàm Tâm đột nhiên ngưng tụ, một cỗ khí lãng từ toàn thân mở ra, nàng thế nhưng lại nhẹ nhàng như kinh hồng bay lên trời, tựa như hồ điệp trong gió, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, thoát khỏi trọng quyền của Tần Mệnh.Nhu mỹ cực hạn, đối kháng trọng quyền nóng bỏng.Một sự hưởng thụ trực quan.Xung quanh Phàm Tâm có một luồng gió mát vòng quanh, nâng nàng vững vàng ở giữa không trung, giống như tinh linh duy mỹ huyễn mục.

Nàng đứng ngạo nghễ giữa không trung, hừ nhẹ, quan sát Tần Mệnh, sát ý không ngớt, kiếm khí ngút trời.Tần Mệnh kinh ngạc, có thể bay?Răng rắc!!Phàm Tâm chạy như bay mà tới, đánh ra kiếm ảnh đầy trời.

Nàng thoạt nhìn rất non nớt, nhưng thế công sắc bén lại kinh người, khiến Tần Mệnh liên tục lui về phía sau.Cơ hồ một bên ngã xuống áp chế, đảo mắt hơn mười hiệp, cường thế đánh lui Tần Mệnh.- Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này? Thật làm ta thất vọng.

Kết thúc rồi!Phàm Tâm lạnh lùng thét, kiếm khí đầy trời đột nhiên giống như sôi trào, cuồn cuộn cường quang trùng trùng điệp điệp điệp lao đi, nuốt chửng tới Tần Mệnh.Tần Mệnh liên tiếp thối lui, Phàm Tâm chạy cách mặt đất như bay, không ngừng đuổi theo, trong nháy mắt kiếm khí sắp bao phủ Tần Mệnh, trường kiếm màu bạc chân chính từ chỗ sâu trong kiếm khí giết ra, tựa như giao long xuất hải, đâm về phía mi tâm Tần Mệnh.


Kiếm khí đầy trời vào giờ khắc này toàn bộ cuồng bạo, vang lên chấn động đầy trời.Kiếm pháp kinh người, chiêu thức đáng sợ!Mọi người nín thở ngưng thần, khẩn trương chú ý.

Tiểu nha đầu này mạnh đến dọa người a.Tần Mệnh tránh cũng không thể tránh, một khắc này bàn chân giẫm lên mép võ đài, thăm dò nắm chặt, Đại Diễn Cổ Kiếm đột nhiên vào tay, tấm da thú bên ngoài vỡ vụn, kiếm quang chợt hiện ra, cổ kiếm thế như sấm sét, đánh ra kiếm khí đầy trời, cùng trường kiếm màu bạc đánh nhau.Mũi kiếm đối đầu với mũi kiếm!Đại Diễn Cổ Kiếm bộc phát ra kiếm khí kinh thiên, trong nháy mắt chấn nát kiếm khí của Phàm Tâm, càng đem trường kiếm màu bạc vững vàng ngăn trở.Sau một khắc, Tần Mệnh mạnh mẽ rút kiếm, toàn thân lật ngược, chân phải quét ngang, giống như roi sắt quất về phía Phàm Tâm.Phàm Tâm kinh ngạc, vội vàng ngăn cản, lại bị bàn chân Tần Mệnh quật vào bả vai, nàng thất thanh kêu lên, hung hăng rút lui, sau khi rơi xuống đất thiếu chút nữa đã té ngã.Trong nháy mắt kinh biến, khiến cho toàn trường yên tĩnh.Tần Mệnh xách kiếm đứng ngạo nghễ trên võ đài, người cùng kiếm khí thế tương hợp, không còn bất kỳ khí chất bình thản nào, trở nên sắc bén mà cường thịnh.

Đại Diễn Cổ Kiếm trong tay thanh linh rung động, giống như là cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, muốn xuất kích lần nữa.Đám người Thiết Sơn Hà hai mặt nhìn nhau, Tần Mệnh dùng kiếm? Tại sao ta không biết.- Hảo kiếm!!Các vị tông chủ trên chủ đài không hẹn mà cùng gật đầu, đều nhìn ra thanh cổ kiếm bất phàm trong tay Tần Mệnh.


Nhưng đây không tính là vi phạm, chỉ cần không phải loại vũ khí đặc biệt biến thái, nơi này đều có thể sử dụng.

Đương nhiên, võ giả cấp bậc Linh Võ Cảnh không khống chế được vũ khí quá mạnh.Hơn nữa thanh trường kiếm màu bạc của Phàm Tâm vốn không phải phàm phẩm.- Ai đặc biệt nói hắn chỉ biết man lực?.