Lý Thiên Lạc lại có chút khó chịu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, khinh thường nói: “Hay cho mày vận khí tốt, bằng không hôm nay nhất định khiến mày phải bò từ võ quán chúng tao ra ngoài!”
Tề Đẳng Nhàn căn bản không thèm để cái đồ tôm tép như anh vào mắt, khinh thường cười, lười phản ứng lại.
Khiến cho Lý Thiên Lạc tức giận muốn chết, chính mình là truyền nhân chính tông của Lý Gia Quyền, vậy mà bị người ta khinh thường như vậy?
“Thật là tiếc nuối, không thể tận mắt nhìn thấy sư phụ tự mình ra tay, nếu không thì phỏng chừng tên nhãi tới phá nhà này nhất định sẽ bị nâng lên vất ra ngoài!”
“Tới phá nhà Lý Gia Quyền chúng ta? Ha hả, người ngoài đường ngang dọc nhiều như vậy, cũng không thiếu một tên là hắn.”
“Vận cứt chó thì không có gì để nói, nếu lần sau hắn còn dám tới thì xem xem sư phụ có phế cái đồ chó chết hắn luôn không!”
Các đệ tử của Lý Gia Quyền cũng đều khịt mũi khinh thường Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy có người đứng gia ở giữa hòa giải là do hắn có vận khí tốt.
Lý Trường Hồng cũng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hôm nay là ta nể mặt mũi của Phó lão, không có lần sau nữa! Bảng hiệu của Lý Gia Quyền chúng ta không phải ai cũng có tư cách chỉ trích!”
Lý Trường Hồng nói chuyện trung khí mười phần, hơn nữa tràn đầy tự tin, ông ta là nhân vật giống như tông sư, tự nhiên nên có khí chất như vậy.
“Người của Lý Gia Quyền tốt nhất đừng có tiếp tục quấy rầy việc làm ăn của tôi, nếu không lần sau ai tới muốn nể tình đều sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu!” Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu nói.