Lục quản sự liếc nhìn mấy người Diệp Viễn một cái, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, lại nhìn về phía Dư Minh nói: “Ha, một lần liền tới bốn người phi thăng giả, tiểu tử nhà ngươi, lại moi được không ít thứ tốt đúng không?”
Dư Minh không hề xấu hổ, kéo Lục quản sự sang một bên, len lén kín đáo đưa cho hắn một vật.
“Có thứ tốt sao có thể quên được Lục quản sự cơ chứ? Ha ha, vật này ngài giữ lại đi.” Dư Minh cười nói.
Lục quản sự kia là một người cực kỳ tinh tường, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chất lượng của đồ vật, nhưng mà cũng hài lòng về chuyện này, vỗ vổ bả vai Dư Minh nói: “Vần là tiểu tử ngươi hiểu chuyện! Sau này có chuyện tốt, sẽ không quên ngươi!”
Dư Minh cười nói: “Nếu được như thế, vậy thì phải cám ơn Lục quản sự rồi.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, toàn bộ đều ở trong lời nói.
Loại chuyện mượn hoa hiến phật này, Dư Minh chưa bao giờ keo kiệt.
Lục quản sự của phủ thành chủ có quyền lực cực lớn, Dư Minh đương nhiên là muốn leo quan hệ này thật tốt.
Mỗi lần đưa phi thăng giả đến lĩnh lệnh bài thân phận, hắn cũng có đưa một chút cho Lục quản sự. Nếu không, quản lý phi thăng giả không tốt, loại chuyện này cũng sẽ không đến lượt bọn họ.
Đừng nhìn Trình Giang lúc đầu than phiền, nhưng mà chuyện trông coi Phi Thăng Trì này đích thực là một việc tốt, chỉ là khô khan một chút mà thôi.