Có điều Diệp Viễn cũng biết, địa vị của luyện dược sư ở Thần Vực cũng rất cao. Đã như vậy, tại sao hắn không lấy thân phận của luyện dược sư để xuất hiện?
Lục quản sự có hơi ngoài ý muốn liếc nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi là luyện dược sư?”
“Không sai!”
Lục quản sự khẽ lắc đầu nói: “Vô dụng thôi! Ngươi mới ở Thần Du cảnh, không luyện chế ra được đan dược cấp sáu. Nhiệm vụ cấp sáu trở xuống, đều không có điểm cống hiến!”
Diệp Viễn cười nói: “Không sai, cho dù ta không luyện chế ra được đan dược cấp sáu, nhưng mà bản lĩnh cứu người thì vẫn phải có. Có thể làm phiền Lục quản sự giúp ta kiểm tra một chút không, chút quà nhỏ này, coi như là quà ra mắt của ta đối với Lục quản sự.”
Diệp Viễn lấy ra một hộp đan dược cấp sáu, đưa tới trước mặt Lục quản sự.
Lục quản sự kiểm tra linh dược, kinh ngạc nói: “Linh dược cấp sáu ở Thần Vực mặc dù không tính là cái gì, nhưng mà ở hạ giới chính là đồ vật trân quý đấy!”
Diệp Viễn cười nói: “Vãn bối ở hạ giới nhờ vào cơ duyên gặp được một viên, nghĩ rằng chính mình tạm thời cũng không dùng được, chẳng bằng đưa cho tiền bối để có được một ân tình.”
Linh dược này cũng không phải là đồ vật của Vô Biên Giới, mà là Diệp Viễn đe dọa đám người kia ở Thần Cấm Yêu Vực có được.
Kỳ thật trong tay hắn còn có rất nhiều linh dược, tất nhiên là sẽ không lấy ra, đạo lý mang ngọc mắc tội này hắn vẫn hiếu được.