Ngao Khiên bạo tẩu!
Diệp Viễn nhẹ nhàng ra một chiêu, Hạo Thiên Tháp lập tức biến thành một tòa tháp nhỏ quay trở về trong tay của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Nhạc Tân Bình hiện lên vẻ tham lam.
Nghe đồn trong tay Diệp Viễn ngoài một thần khí của Long tộc thì còn có một món chuẩn thần khí, uy lực vô hạn, hẳn là cái tháp nhỏ này.
“Cơ Thanh Vân, ngươi chớ không biết sống chết mà khiêu khích Nhạc gia của ngươi?” Nhạc Tân Bình đen mặt nói.
Hắn không ngờ Diệp Viễn lại dám tới tận đây cao giọng khiêu khích như vậy, trực tiếp phá nát hang ổ của hắn ta.
Diệp Viễn bình tĩnh nói: "Là ngươi khiêu khích ta trước! Giao cỏ Cổ Linh Mậu và nhuỵ hoa Ngọc Thuý Thánh ra, tránh bị đau da thịt."
Trong lòng Nhạc Tân Bình ngạc nhiên, nhưng hắn không chịu thừa nhận, khịt mũi hừ lạnh: "Cơ Thanh Vân, đừng gây sự vô lý. Cái gì mà cỏ Cổ Linh Mậu và nhuỵ hoa Ngọc Thuý Thánh, ta chưa thấy mấy thứ đó bao giờ! Nếu ngươi muốn gây chuyện, Nhạc gia ta sẽ giúp ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi có thần khí thì giỏi lắm! Mấy tên ất ơ phía sau ngươi, ta cũng không thèm để vào mắt!”
Diệp Viễn lắc đầu thở dài: "Ngươi nói vậy là muốn đánh xong rồi nói chuyện tiếp?"
Nhạc Tân Bình cười lạnh nói: "Bớt giả vờ giả vịt đi! Trong trận chiến ở tộc Bạch Hổ, ngươi đã bị Cơ Thương Lan đánh như một con chó chết còn dám giả vờ trước mặt Nhạc lão gia của ngươi! Nếu ngươi đã tới tận đây rồi thì chúng ta tính cả nợ cũ lẫn nợ mới đi!"