"Cơ Thanh Vân, rốt cuộc ngươi muốn tìm linh dược gì? Nếu cứ tiếp tục, tất cả mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm!” Quách Hủ trầm giọng nói.
Bên ngoài tầng thứ ba còn là chỉ có một ít hoang thú Thần Vương đỉnh phong, lại đi vào trong thì sẽ xuất hiện hoang thú Hư Huyền Cảnh.
Với thực lực của những đệ tử này, tự nhiên là không cách nào xâm nhập sâu hơn nữa.
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy linh dược bình thường có thể lọt vào pháp nhãn của ta sao? Không phải các ngươi đến trải nghiệm à, cũng không bảo ngươi đi theo ta, không bằng ngươi tiếp tục đưa các sư đệ của ngươi tiếp tục đi trải nghiệm, ta đi tìm linh dược của ta. Nếu ta bị mãnh thú giết chết ăn thịt thì ngươi nên vui mừng mới đúng.”
"Ngươi!” Quách Hủ không khỏi bực bội.
Lúc này, Linh Khuyển Thần Vương bỗng nhiên lên tiếng: "Quách Hủ, ngươi dẫn các sư đệ ở bên này trải nghiệm một phen, ta cùng Cơ Thanh Vân tiếp tục đi về phía trước."
Lần này nói, Quách Hủ nóng nảy, vội vàng nói: "Chuyện này làm sao được?"
Linh Khuyển Thần Vương nhìn hắn một cái, nói: "Linh dược mà Cơ Thanh Vân muốn tìm, không ngoài dự đoán có lẽ là ở tầng bốn. Một khi bước vào đó, chắc ta cũng không thể quan tâm đến ngươi được! Huống hồ, ngươi cũng thấy được thực lực của hắn rồi, nếu bây giờ ngươi muốn động thủ cũng không tiện.”
Sắc mặt Quách Hủ không khỏi cứng đờ, lúc này hắn mới phát hiện một sự thật khiến người ta xấu hổ.
Ý của Linh Khuyển Thần Vương đã rất rõ ràng, nếu tiếp tục đi theo, ngươi sẽ kéo chân sau.