Nhưng mà ai biết, Diệp Viễn so với trong tưởng tượng của hắn còn khó đối phó hơn nhiều.
Nam Phong Dật hít sâu một hơi, rốt cục lần này chân chính đem địa vị của Diệp Viễn đặt ngang hàng với hắn để nói chuyện.
“Nói đi, Diệp gia có yêu cầu gì?”
Nam Phong Dật trầm giọng nói.
“Ha ha, cuối cùng bệ hạ cũng xuất ra chút thành ý tới. Thế nhưng, Diệp gia ta không có yêu cầu gì, lại có thể để Nam Phong gia thịnh vượng mấy trăm năm. Chỉ có điều là, trong mấy trăm năm này Nam Phong gia không được có chút nghi kỵ nào với Diệp gia, để Diệp gia tự do bên ngoài thể chế của Tân quốc.”
Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ngươi nói cái gì?” Nam Phong Dật căn bản không nghĩ tới, Diệp Viễn lại sẽ đưa ra loại yêu cầu này.
Diệp Viễn tiếp tục cười nói: “Bệ hạ, lần đại hội phẩm đan này, với ta mà nói chỉ là lòe người thôi. Chẳng những ta có thể phối hợp với hoàng thất phá hỏng nó, cũng có thể phối hợp hoàng thất diệt đi Vạn gia và Tô gia. Có điều, không biết bệ hạ có đủ quyết đoán hay không thôi.”
Nam Phong Dật hít vào một ngụm khí lạnh, diệt Vạn gia và Tô gia, sao hắn lại không muốn, nhưng mà xưa nay hắn không dám có ý nghĩ này.
u Dương gia của u Vân tông cũng không phải gia tộc mà Nam Phong gia có thể đắc tội nổi, Nam Phong Dật không dám mạo hiểm như vậy.