Uống Say Làm Loạn Với Bạn Trai Cũ FULL

Chương 6



06.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lục Minh và Hạ Phong bước vào.

Quản lý Trần vội vàng đứng bên cạnh tôi: “Lục tổng, anh đang làm gì vậy?”

Lục Minh chẳng thèm đoái hoài đến cô ấy, mà thẳng thừng quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

“Tri Ý! Xin em hãy buông tha cho công ty! Em ở nhà ba năm, không hiểu gì về hoạt động và thị trường của công ty, em đang hại chết cả công ty đấy!”

Thấy vậy, những người đang livestream tranh nhau chen lên phía trước, tìm góc quay tốt nhất hướng điện thoại về phía chúng tôi.

Các nhân viên cũng lén lút nhìn vào.

Quản lý Trần lo lắng đưa điện thoại cho tôi xem, số người xem trong livestream đang tăng vọt.

[Chuyện gì thế này? Làm nội trợ ba năm, vừa quay lại công ty đã muốn làm sếp?]

[Trời ơi! Không hiểu gì về công ty thì rất nguy hiểm, cuối cùng người chịu thiệt chính là nhân viên đấy!]

[Đây là công ty nào vậy! Hình như tôi thấy logo rồi, để tra thử xem.]

[Chưa thấy toàn cảnh, miễn bình luận!]

Tôi lạnh lùng nhìn Lục Minh: “Tôi không giao công ty cho anh, anh liền muốn hủy hoại tôi, hủy hoại công ty, phải không?”

Lục Minh đỏ hoe mắt, tay phải ôm ngực.

“Tri Ý! Mấy năm nay anh vì công ty mà lơ là em, em ngoại tình với bạn trai cũ, anh không trách em, anh cũng bằng lòng buông tay.”

“Tiền tiết kiệm, nhà cửa anh đều cho em, chỉ là công ty không được, công ty cả trăm con người còn phải sống, em cũng phải nghĩ cho họ chứ?”

Lục Minh vừa dứt lời tố cáo đau khổ, livestream lập tức sôi sục.

[Tôi không nghe nhầm chứ! Người phụ nữ này còn ngoại tình, không thể tin được người như vậy có thể dẫn dắt công ty đi về đâu!]

[Tại sao lại đưa nhà cửa và tiền tiết kiệm cho cô ấy, người có lỗi không được nhận bất cứ thứ gì, kể cả công ty.]

[Anh chồng thật đáng thương, tất cả đều vì nhân viên, tôi cũng muốn có người sếp như vậy.]

[Nếu tôi ngoại tình, tôi nhất định sẽ giao công ty cho chồng.]

Thấy tôi không có phản ứng gì, Lục Minh quỳ gối tiến lên vài bước, nước mắt tuôn rơi.

“Anh biết, đêm đó em không về nhà là ở khách sạn với Hạ Phong, anh thật sự không trách em, là anh, là anh không có thời gian ở bên em, mới khiến em nhớ đến người khác.”

“Hôm nay anh đưa cả Hạ Phong đến đây, anh thành toàn cho hai người, cũng mong hai người thành toàn cho anh, thành toàn cho công ty.”

Nói xong, Lục Minh dập đầu thật mạnh.

Hạ Phong đứng bên cạnh cũng lên tiếng đầy nghĩa khí: “Tri Ý, anh không cần gì cả, anh chỉ cần em thôi.”

“Lục Minh đã đồng ý thành toàn cho chúng ta rồi, chúng ta cùng nhau sống cuộc sống bình thường, được không?”

Nhìn bộ dạng trơ trẽn của hai người họ, tôi tức đến bật cười: “Hai người diễn đủ chưa? Một người vì công ty của tôi, một người vì tiền, thật sự không cần mặt mũi nữa rồi sao.”

Hạ Phong ngây người nhìn tôi, từ từ quỳ xuống: “Tri Ý, xin em đừng cố chấp nữa, đi theo anh đi!”

Anh ấy vừa quỳ xuống, livestream lại một trận chửi rủa.

[Kiêu ngạo như vậy, rõ ràng người ngoại tình và phạm lỗi là cô ấy, lại làm như người khác sai.]

[Người ta đã thành toàn cho họ rồi, người phụ nữ này còn giữ chặt công ty không buông.]

[Tìm được rồi, người phụ nữ này là của công ty Phương Nhiên, địa chỉ là ***]

[Kiên quyết tẩy chay công ty Phương Nhiên, cho con tiện nhân này nếm mùi sức mạnh của quần chúng đi.]

Quản lý Trần lo lắng nhìn tôi, tôi cho cô ấy một ánh mắt trấn an.

Quản lý Trần không hiểu, nhưng vẫn kiên định đứng trước mặt tôi.

Lúc này, Lý Vân không biết từ đâu chen vào, cô ấy trang điểm nhợt nhạt, trông vô cùng tiều tụy.

Vừa xuất hiện trước ống kính, Lý Vân liền tự tát mình hai cái: “Mình sai rồi, mình thật sự sai rồi.”

“Tri Ý, mình không ngờ cậu lại là loại người như vậy, đêm đó cậu bảo mình nói với Lục tổng là cậu ngủ ở nhà mình, không ngờ cậu lại dan díu với Hạ Phong.”

“Rõ ràng mình đã giúp cậu, vậy mà cậu sợ mình nói sự thật cho Lục tổng, liền trực tiếp sa thải mình.”

“Nhưng lương tâm mình không yên, xin cậu hãy buông tha cho công ty, buông tha cho Lục tổng, buông tha cho mình đi!”

Lý Vân khóc lóc thảm thiết, livestream trực tiếp nổ tung.

[Không tẩy trắng được đâu, người phụ nữ này đúng là tiện nhân!]

[Mau trả công ty lại cho anh chồng, nếu không chúng tôi sẽ san bằng công ty Phương Nhiên.]

[Đã nhận đơn tát hộ!]

Lục Minh ngẩng đầu, vẻ mặt thâm tình: “Tri Ý, em yên tâm, dù chúng ta ly hôn, nếu em thiếu tiền, anh vẫn sẽ tiếp tục chu cấp cho em, đảm bảo em cả đời cơm no áo ấm.”

“Nếu em muốn đi làm, anh sẽ giữ lại một vị trí cho em.”

Tôi nhìn Lục Minh trước mặt.

Tôi từng yêu anh, dựa dẫm vào anh, biết ơn anh.

Sau khi mất bố mẹ, tôi coi anh là người thân duy nhất của mình.

Nhưng giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy anh ấy mặt mày dữ tợn, ghê tởm đến cực điểm.

Tôi quay mặt đi không nhìn anh ấy nữa.

Số người xem trong livestream vẫn đang tăng vọt.

Màn hình tràn ngập những lời chửi rủa.

Chửi tôi, chửi công ty, thậm chí còn có người chửi cả nhân viên.

Các nhân viên đang vây xem bên ngoài bắt đầu xôn xao.

Lục Minh quay sang nhìn các nhân viên, giơ hai tay lên ra hiệu im lặng, bày ra bộ dáng của một ông chủ: “Mọi người bình tĩnh, Lâm tổng sẽ nhanh chóng chuyển giao công ty cho tôi thôi, sau này mọi người vẫn làm việc như bình thường.”

Quản lý Trần nhìn tôi như không thể tin nổi.

Tôi đảo mắt, liếc nhìn đồng hồ, thời gian chắc cũng sắp đến rồi.

Tôi đứng dậy, nghiêm mặt nói với các nhân viên và cư dân mạng trong livestream: “Tôi chưa từng đồng ý chuyển giao công ty, công ty là do bố mẹ tôi để lại cho một mình tôi, đừng hòng ai động vào.” 

07.

Lục Minh sững người.

Livestream lại bùng nổ.

[Thật không biết xấu hổ!]

[Chị em ơi, nếu con nhỏ này không chịu nhả ra, chúng ta đẩy công ty Phương Nhiên lên top tìm kiếm đi.]

Tôi phớt lờ đám đông đang kích động, tiếp tục nói:

“Ba năm trước, Lục Minh lấy cớ để tôi chuẩn bị mang thai, khuyên tôi về nhà làm một bà nội trợ.”

“Nhưng anh ấy lại ngày nào cũng cho tôi uống thuốc tránh thai, khiến tôi cứ mãi chìm trong vòng xoáy tìm con, không còn tâm trí nào quay lại công ty nữa.”

Nói rồi, tôi mở đoạn video bác sĩ kiểm tra thuốc, chiếu lên màn hình.

Trên lọ thuốc màu trắng ghi axit folic, nhưng bác sĩ lại cau mày nói đó là thuốc tránh thai.

Mặt Lục Minh tái mét, chối cãi: “Anh cho em uống rõ ràng là axit folic, ai biết em tìm bệnh viện tư ở đâu ra.”

Nhưng cư dân mạng lại rất tinh tường.

[Tôi biết bác sĩ này, là bác sĩ lão thành của bệnh viện tỉnh.]

[Tôi cũng từng đến khám, bác sĩ này rất thẳng thắn, tuyệt đối không thể lừa người.]

[Sao tôi có cảm giác như mọi chuyện đang bắt đầu xoay chuyển vậy.]

Mắt Lục Minh đảo một vòng: “Hừ! Video là do em quay, ai biết em có đánh tráo thuốc hay không.”

Tôi nhìn anh ấy đầy căm phẫn: “Được! Chuyện thuốc tránh thai anh có thể không nhận, nhưng ngày họp lớp, anh cấu kết với Hạ Phong bỏ thuốc tôi. Sau đó vu khống tôi ngoại tình, muốn tôi ra đi tay trắng, chuyển giao công ty cho anh, chuyện này chẳng lẽ cũng là giả sao!”

Vừa dứt lời, xung quanh im bặt, ngay cả livestream cũng không ai bình luận nữa.

Mặt Lục Minh và Hạ Phong lúc xanh lúc trắng, rõ ràng họ không ngờ tôi đã biết chân tướng sự thật.

Lục Minh hoàn hồn, cười gượng: “Tri Ý, dù em không muốn giao công ty cho anh thì cũng không nên nói bừa chứ!”

Mặt Hạ Phong đỏ bừng: “Bỏ thuốc gì chứ, hôm đó rõ ràng là em say rượu chủ động sán lại, còn nói muốn nối lại tình xưa với anh mà.”

Livestream cũng bắt đầu nghi ngờ.

[Không có bằng chứng thì không thể nói bừa.]

[Chỉ vậy đã muốn tẩy trắng bê bối ngoại tình? Thật sự coi cư dân mạng là đồ ngốc sao?]

[Nhưng hai người họ cùng xuất hiện, lại cùng muốn cô ấy chuyển giao công ty, nói không chừng thật sự có khả năng này.]

Lý Vân rưng rưng nước mắt: “Nếu bị bỏ thuốc, sao cậu không báo cảnh sát?”

Ánh mắt Lục Minh lấp lánh: “Nói những điều này có ích gì? Dù bây giờ báo cảnh sát cũng không tra ra được gì nữa. Tri Ý, cậu đừng cố chấp nữa!”

Tôi lạnh lùng nhếch mép: “Ai nói tôi không báo cảnh sát!”

Vừa dứt lời, một giọng nói nghiêm nghị vang lên giữa đám đông.

“Lục Minh, Hạ Phong, hai người bị tình nghi có liên quan đến án sử dụng thuốc cấm để cưỡng hiếp người khác, hiện tại chuỗi chứng cứ đã đầy đủ, mời hai người về đồn cảnh sát một chuyến.”

Hàng chục cảnh sát bước ra từ đám đông, nhanh chóng khống chế hai người họ.

Âm thanh còng số tám tách tách vang lên, hai người họ mới bừng tỉnh.

Lục Minh tức giận: “Thả tôi ra, tôi muốn gặp luật sư, các người vu khống tôi.”

Cảnh sát liếc anh ấy một cái: “Anh có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì anh nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.”

Hạ Phong lập tức hoảng sợ: “Không liên quan đến tôi, đều là Lục Minh sai tôi làm, anh ấy nói sau khi xong việc sẽ cho tôi năm mươi vạn, tôi mới phối hợp với anh ấy.”

Lục Minh cuống lên: “Hạ Phong, câm cái miệng thúi của mày lại…”

Cảnh sát đưa hai người đi, Lý Vân nhân lúc hỗn loạn chuồn mất.

Livestream lại một lần nữa sôi sục.

[Cái này cái này… Cảnh sát đến bắt người rồi, là thật sao?]

[Lầu trên ơi, đừng nghi ngờ nữa, đã bị vả mặt rồi, chúng ta đều bị tên khốn đó lừa.]

[Xin lỗi, vừa rồi tôi nói hơi quá, tôi sám hối đây!]

[Trời ơi! Cưỡng hiếp vợ mình, thật đáng chết!]

[Tôi tra được rồi, người đại diện pháp lý của công ty là Lâm Tri Ý, đúng là công ty của cô ấy.]

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, mắt tôi đỏ hoe nhìn vào camera: “Rất xin lỗi vì đã gặp gỡ mọi người theo cách này, tôi là tổng giám đốc của công ty Phương Nhiên.”

“Phương Nhiên là tên mẹ tôi, công ty này là do bố mẹ tôi gây dựng nên.”

“Vì vậy, dù phải đối mặt với cú sốc này, tôi cũng phải mạnh mẽ đứng dậy để gánh vác công ty.”

“Nhân cơ hội này, tôi cũng muốn nhắc nhở các chị em, nếu bị xâm hại, nhất định phải báo cảnh sát ngay lập tức, bảo vệ quyền lợi của mình.”

Đạn mạc lại cuồn cuộn tràn ra.

[Chị đừng khóc mà, chúng em luôn ủng hộ chị!]

[Bị tổn thương như vậy mà vẫn có thể nhanh chóng đứng dậy xử lý tên khốn đó, Lâm tổng uy vũ, Phương Nhiên uy vũ!]

[Ủng hộ công ty Phương Nhiên, chị em phụ nữ hãy vùng lên.]

Tất nhiên cũng có một số ý kiến bất đồng.

Nhưng không quan trọng nữa, dù khen hay chê, sự thật đã được phơi bày, danh tiếng của Phương Nhiên cũng đã được lan truyền.

Buổi tối về nhà, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.

Một giờ sau khi cúp máy, khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên.

Vở kịch này cuối cùng cũng truyền đến tai bà nội rồi.