Trong vài ngày tiếp theo, tôi đã hoàn tất các thủ tục, đến gặp chủ nhiệm để ký thỏa thuận và sắp xếp tất cả các giấy tờ, tài liệu liên quan.
Gọi điện thoại cho bố mẹ để họ chuẩn bị tâm lý.
Một tuần trước khi rời đi, tôi quyết định nói chuyện này với Lục Thâm.
Vào cuối đông, sân bóng ngày càng ít người, trời cũng tối rất nhanh.
Lục Thâm vội vàng từ ký túc xá chạy tới, trong tay cầm một chiếc túi sưởi ấm tay.
Cậu ta nhét túi giữ ấm tay vào lòng tôi, bàn tay lạnh ngắt của tôi lập tức được sưởi ấm.
Lục Thâm lo lắng nhìn tôi: “Lạnh không? Đi tìm quán nào đó ngồi nhé?”
Tôi lắc đầu: “Chỉ có một chuyện thôi, muốn gặp mặt trực tiếp nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Lục Thâm nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Gió thổi rì rào bên tai, tôi nói: “Tuần sau tôi sẽ ra nước ngoài, ở nước ngoài có nhiều cơ hội học hỏi hơn, cậu sẽ mừng cho tôi phải không?”
Sắc mặt Lục Thâm trong chốc lát trầm xuống, cậu tamở miệng nhưng không nói lời nào.
Tôi giả vờ cười vỗ vỗ tay cậu ta: “Cũng có phải là không gặp lại nữa đâu, yên tâm đi, cậu mãi là bạn tốt của tôi, Lục Thâm.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tôi, đáy mắt Lục Thâm dần dần đỏ ửng, đuôi mắt và chóp mũi đều bị nhiễm lên ánh nước.
7
Cảnh chia ly đêm ấy thật buồn.
Lục Thâm không đến tìm tôi nữa.
Tôi và lớp trưởng đã hẹn xong vé máy bay, thời gian và địa điểm khởi hành.
Trong lòng giống như bị đè nặng bởi thứ gì đó, tôi giải quyết mọi việc trước lúc rời đi một cách nặng nề và lạnh nhạt.
Đêm trước ngày khởi hành, Lục Thâm gọi điện đến.
Đầu bên kia có chút ồn ào, giọng nói truyền đến chính là bạn cùng phòng của hắn.
“Phương Vãn Vãn đúng không? Lục Thâm uống say rồi, cả đêm chỉ lẩm bẩm tên cậu suốt.”
……
Tôi vồ lấy túi xách và điện thoại di động lao tới KTV nơi Lục Thâm đang say khướt ngay giữa đêm.
Hiện trường vô cùng kinh khủng, Lục Thâm nôn khắp người, toàn thân nồng nặc mùi rượu, tôi thiếu chút nữa là bỏ của chạy lấy người, không muốn thừa nhận là mình biết cậu ta.
Bạn cùng phòng của Lục Thâm áy náy nhìn tôi: “Uống cũng không nhiều, không biết tại sao lại say thành như vậy nữa.”
Tôi vả mấy phát vào mặt Lục Thâm, giống như người chết rồi ấy, như này mà nói là uống không nhiều?
Tôi đỡ phía bên còn lại của Lục Thâm, ra ngoài bắt xe với bạn cùng phòng của cậu ta.
Rất không may, tất cả các tài xế vừa nhìn thấy bộ dạng như người chết rồi của Lục Thâm thì đều từ chối đưa tiễn.
Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, chúng tôi tìm được một khách sạn gần đó, định tẩy trần cho cậu ta trước đã rồi tính.
Bạn cùng phòng của Lục Thâm đi nghe điện thoại rồi lặn mất tăm.
Tôi ôm trán nhìn tình cảnh này mà đau đầu.
Người trên giường cau mày khó chịu.
Ặc, tôi cúi người định cởi quần áo cho cậu ta thì bắt gặp đôi mắt đen như mực kia.
Ánh mắt điềm đạm không giống như đang say, thậm chí còn có phần tỉnh táo.
Tôi rút tay lại, dè dặt ngồi xuống: “Tỉnh rồi à, tự mình đi tắm đi, đã đặt khách sạn cho cậu một đêm, cậu ở tới ngày mai rồi rời đi cũng được.”
“Phương Vãn Vãn, tôi lại uống say rồi.” Cậu ta nhìn tôi, nói một câu làm tôi chẳng hiểu mô tê gì.
“Đúng, đúng, đúng rồi, cậu tuyệt vời, cậu đỉnh, nhất cậu luôn đó.” Tôi dỗ dành cậu ta.
Vừa dứt lời, Lục Thâm dùng sức kéo tôi lại, đè tôi xuống người mình.
Nụ hôn rơi xuống trán, chóp mũi, môi rồi cuối cùng dừng lại ở đó triền miên.
Lý trí bảo tôi phải đẩy cậu ta ra, nhưng trái tim tôi lại kịch liệt phản đối, không muốn đẩy cậu ta ra, không muốn đẩy cậu ta ra một chút nào.
Nụ hôn dần dần sâu hơn, lý trí của tôi cũng dần tiêu tán, tôi thuận theo lòng mình ôm lấy cổ cậu ta đáp lại nụ hôn kia.
Người phía trên tôi dần mất kiểm soát, luồn tay vào tóc tôi, dùng lực ôm ghì lấy tôi.
Một đêm hoang đường, cả hai chúng tôi đều không thể khống chế được sự tình.
Khoảnh khắc cơ thể bị xuyên thủng, tôi thậm chí còn biến thái nghĩ, thế này cũng tốt, dù sao ngày mai cũng phải rời đi, đây là chuyện bình thường của người lớn.
Lục Thâm lúc ở trên giường rất hung hăng, gần như siết chặt lấy eo tôi để thúc mạnh vào, khi cơn đau truyền đến, cậu ta lại dừng lại hôn tôi an ủi, rồi cứ thế tiếp tục, lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác.
Lúc chuẩn bị ngủ thiếp đi, tôi bất giác nhớ ra Lục Thâm vẫn chưa tắm.
Ngày hôm sau thức dậy, eo tôi mỏi nhừ đau nhức, nhìn xuống thấy toàn thân đều là dấu hôn, quanh eo toàn là dấu ngón tay.
Đôi bàn tay to lớn quanh eo vẫn quấn chặt nơi đó.
Tôi dùng hết sức kéo bàn tay kia ra, mặc quần áo vào với đôi chân run rẩy.
Mở điện thoại lên xem, còn hai tiếng nữa máy bay mới cất cánh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa muộn.
Thanh niên trên giường cau mày khó chịu, tôi cúi người vuốt ve đầu mày của cậu.
Thật thần kì, cậu ta lại tiếp tục ngủ yên.
Chiếc giường vô cùng lộn xộn, một bông hoa máu nở bung ở nơi tôi vừa đứng dậy.
Tôi mím môi, đưa quần áo của cậu và chiếc khăn trải giường kia cho người phục vụ đến đưa bữa sáng, yêu cầu họ giặt sạch rồi trả lại.
Cầm túi xách, tôi lặng lẽ mở cửa rời khỏi khách sạn.
Không khí trong lành tràn vào phổi, giống như tôi vừa bước qua một cuộc đời mới vậy.