Vương Gia, Ta Trùng Sinh Là Để Yêu Ngài!

Chương 11: Về phủ Dương gia



Mới về phủ Ái gia vài ngày thôi mà nhiều chuyện xảy ra quá. Thẫn thờ bên cửa sổ, Ái Nhược Lam bắt đầu thấy nhớ bóng dáng của ai đó rồi. "Bao giờ mới được trở về phủ Dương gia đây? Sao Dương Lục không đến tìm mình nhỉ?" Trong đầu Ái Nhược Lam bắt đầu xuất hiện hàng vạn câu hỏi tại sao.

Từ phía xa, một con chim bồ câu trắng bất ngờ bay tới đậu trước mặt nàng. Nhìn kĩ con chim, Ái Nhược Lam liền nhận ra đây chính là bồ câu đưa thư của Dương Lục. Nghĩ vậy nàng tìm xung quanh con chim xem thử xem Dương Lục có gửi thư gì cho mình không nhưng lại không thấy gì cả. Cảm giác hụt hẫng bao trùm.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Lạc Hoa bước vào trong, thấy con chim, nàng biết Vương gia nhà mình đã nhớ người ta đến phát điên rồi. Con chim bồ câu này không chỉ là một con bồ câu đưa thư bình thường. Ở cổ nó có một nhúm lông màu xanh ngọc, Dương Lục vô cùng yêu quý nó. Chàng chưa bao giờ dùng nó để đưa thư nên khi nó bay đến đây chứng tỏ có điều bất thường rồi.

Ái Nhược Lam suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn Lạc Hoa, nàng lên tiếng:

- Có lẽ ta phải trở về phủ Dương gia thôi. Ở đây ta thấy ngột ngạt quá rồi.

Trước khi đi, Ái Nhược Lam đến chào tạm biệt Lộ Hà. Nhìn cô con gái mãi mới đến thăm mình, Lộ Hà có chút không lỡ để nàng rời đi.

- Lam Lam, con thật sự phải trở về phủ Dương gia sao?

- Vâng ạ. Mẫu thân người yên tâm khi có thời gian rảnh con nhất định sẽ về thăm người.



- Vậy được rồi con về cẩn thận.

Vừa trở về phủ Dương gia, từ xa, Ái Nhược Lam đã nhìn thấy bóng dáng Dương Lục đang đứng đợi mình. Chạy thẳng vào lòng Dương Lục, nàng liền cảm nhận được hơi ấm sau bao ngày xa cách. Ngước lên nhìn Dương Lục, đôi mắt Ái Nhược Lam trở lên lấp lánh.

- Sao chàng lại đứng ở đây? Chàng đang đợi ta sao?

Khẽ gật nhẹ đầu. Ái Nhược Lam rạng rỡ hỏi tiếp:

- Sao chàng biết ta về mà đứng đợi vậy?

Dương Lục mỉm cười đưa tay xoa đầu nàng:

- Lạc Hoa dùng bồ câu đưa thư nói cho ta biết.

- À....thì ra là vậy. Ta đi mấy ngày chàng có nhớ ta không?

Dương Lục ngượng ngùng quay mặt trốn tránh ánh nhìn của Ái Nhược Lam.

- Nhớ!

Nghe được câu trả lời vừa ý, Ái Nhược Lam hạnh phúc siết chặt tay hơn.



- Ta cũng rất rất rất nhớ chàng.

Lộ Cảnh Vũ đứng bên cạnh không chịu được cơm chó liền nhẹ cất giọng:

- Hừm! Hai người đủ rồi đó. Còn không mau vào trong thôi. Ái tiểu thư đi đường xa chắc cũng mệt rồi đúng không?

Thấy thái độ của Lộ Cảnh Vũ, Dương Lục quay đầu lại nhìn:

- Lộ Cảnh Vũ ở đây ta hay ngươi là chủ?

Lúc này Lộ Cảnh Vũ mới biết mình sai bèn ngồi xuống ôm lấy đôi chân dài của Dương Lục, khuôn mặt mếu máo:

- Vương gia, tại hạ sai rồi! Mong Vương gia rộng lượng tha cho tại hạ! Tại hạ không dám có lần sau nữa đâu.

Dương Lục không nói gì chỉ dịu dàng đưa Ái Nhược Lam vào trong phủ mặc kệ cho người nào đó đang ở dưới chân mình. Nhìn Lộ Cảnh Vũ ở dưới đất, Hạ Hạ đi tới không nhịn được mà giở giọng châm chọc:

- Ai dô, không ngờ nhà ngươi cũng có lúc phải ngồi dưới nền đất như này. Mau đứng dậy đi nền đất này lạnh lắm đó!

Lộ Cảnh Vũ tỏ vẻ tức giận:

- Hạ Hạ, ngươi được lắm dám lên mặt với ta. Ngươi đợi đấy.

Bày ra vẻ mặt khiêu khích, Hạ Hạ lên tiếng:

- Được thôi! Ta vẫn đang đợi ngươi mà. Để ta chống mắt lên xem ngươi làm gì được ta.

Lạc Hoa chứng kiến cảnh này liền bật cười, trêu chọc:

- Hai người cứ cẩn thận sau này lại về chung một nhà với nhau đó. Người ta hay bảo ghét của nào trời trao của đó mà.

Hai má Hạ Hạ bắt đầu ửng đỏ. Vội vàng bước vào trong phủ:

- Ta còn lâu mới về chung nhà với hắn.

Lộ Cảnh Vũ đứng dậy nhìn theo bóng lưng của Hạ Hạ hét lớn:

- Lộ Cảnh Vũ ta mới là người không thèm về chung nhà với ngươi đó. Tức chết ta rồi!