Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 83: Danh hiệu giáo sư [13] Mặc Khuynh thức trắng đêm, Giang Khắc làm bạn



Art: ·ShaLi·shia·

Chương 83: Danh hiệu giáo sư [13] Mặc Khuynh thức trắng đêm, Giang Khắc làm bạn

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cửa sổ lọt gió, nhiệt độ bên trong dưới âm độ. Một cái lều, một cái lò sưởi, một bóng người, dưới quang ảnh biến ảo chầm chậm lay động, trong bầu không khí lạnh lẽo cứ như chỉ là một ảo ảnh trong mơ.

Trái tim treo cao, giọng nói của Tỉnh Túc hơi run: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tìm cậu." Mặc Khuynh nói thẳng.

Tỉnh Túc hơi biến sắc, trong ngữ khí có lẫn trào phúng: "Vì phương thuốc bỏ đi kia tới?"

Lạnh lùng tiếp, "Khiến cậu thất vọng rồi, tôi không có--"

"Không phải." Mặc Khuynh ngắt lời cậu ta.

Tỉnh Túc nghẹn lại.

Mặc Khuynh chỉ cái ghế gập đối diện: "Ngồi."

Tỉnh Túc bấy giờ mới phát hiện ra Mặc Khuynh mang hai cái ghế gập đến, một cái là cho mình ngồi, một cái cho cậu ta.

Do dự hồi lâu, Tỉnh Túc đi về phía cái ghế ngồi xuống. Nhiệt độ từ lò than không ngừng phát ra, vừa đến gần, ấm áp đã truyền tới, xua đi một thân bị bao phủ bởi khí lạnh của cậu ta.

Địch ý cũng vì thế mà giảm bớt mấy phần: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Nghe nói cậu bị đuổi ra ngoài rồi, sống ở đây, tới nhìn một cái." Mặc Khuynh cầm ba lô đặt bên chân lên, mở khóa, lấy hai hộp cơm tự sôi(*).

(*) Kiểu giống như mì gói ấy cơ mà đây thì có gạo thức ăn rau rồi đồ muối, có một cái túi đổ nước vào là sôi sùng sục, đun 15 phút là có bữa cơm ngon lành kkk~

Là Qua Bốc Lâm đưa cho cô.

Cô ném một hộp cho Tỉnh Túc.

Bắt được hộp cơm tự sôi, Tỉnh Túc hơi do dự, không muốn ăn không đồ người khác đưa cho: "Tôi có đồ ăn rồi."

"Mì trộn với nước đá à?" Mặc Khuynh mở miệng là nói lời như dao găm.

"..."

Tỉnh Túc kiên cường muốn trả lại hộp cơm tự sôi, nhưng thấy Mặc Khuynh đã xé bọc ngoài rồi, lại cảm thấy vô nghĩa, bèn đặt mì xào lạnh ngắt sang một bên, mở hộp cơm tự sôi ra.

Tỉnh Túc đổ nước vào, đóng nắp, hỏi: "Sao cậu tìm được chỗ này?"

Chuyện ở lại đây, cậu ta chưa nói với ai hết.

"Ông chủ của quầy bán đồ ăn vặt nói đấy." Mặc Khuynh chuẩn bị xong xuôi, cũng đóng nắp rồi đặt sang một bên, để nó tự nấu sôi cơm.

"Ca Bố Lâm đó?"

"Ừm."

Tỉnh Túc không còn nghi ngờ gì nữa.

Tối qua cậu ta nhìn qua cửa sổ thấy được bóng dáng thấp thoáng của Qua Bốc Lâm. Mấy ngày nay đều có tuyết rơi, cậu ta đi vào đây đã để lại dấu chân, bị Qua Bốc Lâm phát hiện ra cũng không có gì quá ngạc nhiên.

"Mấy người," Tỉnh Túc hơi dừng lại, trầm giọng hỏi, "Là ai?"

Từ lúc khai giảng, Tỉnh Túc đặt toàn bộ tâm trí vào chuyện học hành, nhưng dù sao cũng là học sinh cùng lớp, mấy người Mặc Khuynh ồn ào bao nhiêu trận như thế, Tỉnh Túc khó mà làm như không biết.

Mặc Khuynh tuyệt đối không chỉ là một học sinh trung học bình thường.

Qua Bốc Lâm, Mẫn Sưởng, Thẩm Kỳ, chắc chắn đều không đơn giản như vẻ bề ngoài.

(*) ồ tinh ý lắm bé, cho gia nhập hội con cháu của lão tổ nha:>

Giống như Ôn Nghênh Tuyết nhìn thì như ôn nhu vô hại.



Chỉ có Giang Tề Ngật ngốc nghếch tin tưởng bọn họ là một đám thiên tài bình thường, âm thầm dốc lòng học hành hòng phân cao thấp.

"Người nhàn rỗi." Mặc Khuynh lười biếng đáp một tiếng, cầm một thanh sắt gảy than bên trong, "Cậu có biết quan hệ giữa Tống Nhất Nguyên và Tống Giang Hà không?"

Tỉnh Túc ngạc nhiên: "Hai người họ..." Có quan hệ?

Mặc Khuynh chậm rãi nói: "Anh em ruột."

Tỉnh Túc sững sờ.

Trước khi tìm Tỉnh Túc, Mặc Khuynh đã bảo Qua Bốc Lâm gọi điện thoại cho Hoắc Tư, hỏi quan hệ giữa Tống Nhất Nguyên và Tống Giang Hà.

Có được đáp án chính xác rồi: Tống Giang Hà là em trai của Tống Nhất Nguyên.

Hoắc Tư nói, Tống Nhất Nguyên vì Tống Giang Hà mới đến Trung học trực thuộc số một làm thầy giáo. Mà Tống Giang Hà một lòng muốn có được chức danh giáo sư, nên đó mới trở thành mục tiêu của Tống Nhất Nguyên.

Những thứ khác, Hoắc Tư không hé răng nửa lời.

"Sao có thể, chuyện này tôi chưa từng nghe nói." Tỉnh Túc quá mức ngạc nhiên, theo bản năng muốn phản bác.

"Cậu có thể trực tiếp đi hỏi anh ta." Mặc Khuynh thản nhiên nói xong, một tay chống cằm, nhìn than lửa đỏ rực trong lò, thay đổi chủ đề, "Dù cậu có bị đuổi ra khỏi nhà thì cũng không đến mức không có chỗ ở chứ?"

Đề cập đến chuyện này, Tỉnh Túc cau mày: "Bị Ôn Nghênh Tuyết động tay động chân."

Ôn Nghênh Tuyết?

Trong mắt của Mặc Khuynh có thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Tỉnh Túc trầm mặc một lúc, đối mặt với cô, cuối cùng nói thật: "Khách sạn không cho thuê phòng, đi thuê nhà lại luôn gặp cản trở, dù đi ở nhờ cũng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn. Đêm đó tôi ở nhờ lại Cửu Tầng Đài, hôm sau hiệu sách đã bị buộc phải đóng cửa."

Nếu như chỉ là cãi nhau với người nhà thì Tỉnh Túc cũng không đến mức lưu lạc đến thế này.

Chủ yếu vẫn là Ôn Nghênh Tuyết ở sau lưng thao túng.

Cô ta muốn ép Tỉnh Túc vào tuyệt cảnh, sau đó không thể không thỏa hiệp với mình.

Mặc Khuynh híp mắt: "Ba cậu thì sao?"

Tỉnh Túc trả lời: "Bị Ôn Nghênh Tuyết mua rồi, muốn dùng tiền đổi lấy phương thuốc ép tôi giao ra. Không đàm phán được thì đuổi tôi ra ngoài."

Sau hai ngày kể từ lần nói chuyện đầu tiên, Ôn Nghênh Tuyết lại đến tìm cậu ta, xác định không thể lấy được manh mối của phương thuốc từ chỗ cậu ta, bèn nhắm vào người ba chỗ nào cũng đầy sơ hở kia.

Đối phó với ba cậu ta, không cần gì nhiều, bỏ chút tiền là được.

Hôm đó Tỉnh Túc về nhà, phát hiện phòng mình bị lật tung lên. Ba như kẻ điên xông tới, hỏi tung tích của phương thuốc, dáng vẻ hèn mọn mà hung hăng.

Hai người sau đó đánh một trận.

Sau nữa, cậu ta tự mình đi khỏi nhà.

Chỉ là, cậu ta làm thế nào cũng không ngờ được Ôn Nghênh Tuyết sẽ âm thầm gây khó dễ, không cho cậu ta một lối thoát.

Mặc Khuynh ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Phương thuốc đó cậu lấy từ chỗ Tống Giang Hà?"

Tỉnh Túc lạnh mặt, mạnh miệng: "Tôi không có phương thuốc nào cả."

"Tôi không cần phương thuốc." Mặc Khuynh cầm thanh sắt gẩy than, không nhanh không chậm nói, "Tôi chỉ tò mò Tống Giang Hà là một thầy giáo, vì sao lại có phương thuốc."

Tỉnh Túc cứ như nghe được một câu chuyện cười: "Nghe nói chỉ cần có được phương thuốc là tiền tài danh lợi đều có. Cậu thật sự không cần sao?"

Mặc Khuynh hỏi lại: "Vậy cậu cần không?"

"Đương nhiên là tôi không--" Tỉnh Túc nói được một nửa thì ngậm miệng.

Mặc Khuynh nhún vai: "Cậu xem, thế giới này không chỉ có một loại người."

Một lúc sau, Tỉnh Túc nhíu mày nói: "Vậy thì cũng chẳng thể chứng minh được điều gì."

"Tùy cậu nghĩ."

Mặc Khuynh không tiếp tục truy hỏi nữa.

Cơm đã chín, Mặc Khuynh kéo hộp đến trước mặt, cầm đũa ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên cô ăn đồ tiện lợi thế này.

So với cơm nấu tại nhà, mùi vị kém hơn một chút, nhưng cách này đơn giản thuận tiện, lại dễ mang theo, đúng là rất tiện để dùng ở bên ngoài.

Mặc Khuynh ăn cơm, nhìn lò sưởi, trong một nháy mắt hoảng hốt chợt nhớ đến mùa đông gặm vỏ cây của một năm nào đó, hơi ngẩn ra. Nhưng cũng rất nhanh, cô hít vào một hơi, mạnh mẽ đẩy ký ức vừa hiện lên kia ra.

Sống ở thời đại này, ký ức đối với cô mà nói chính là một thứ tồn tại vô dụng.

Không cần hoài niệm, bởi dù sao cũng không thể quay lại.

"Nghe nói cậu ở nhờ nhà chú của Giang Tề Ngật?" Tỉnh Túc cũng mở hộp cơm ra, thuận miệng hỏi Mặc Khuynh.

"Ừm."

"Ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà về muộn như thế, không bị nói à?"

"Không đâu."

Gần đây Giang Khắc còn chẳng muốn nói chuyện với cô, làm gì có chuyện sẽ nói cô chỉ vì cô về muộn.

Tỉnh Túc lại hỏi: "Người nhà cô thì sao?"

Mặc Khuynh thuận miệng đáp: "Không có."

"..."

Tỉnh Túc đánh giá cô một lượt.

Mặc Khuynh cúi đầu ăn cơm, nhàn nhã thong dong, nhìn không giống như là đang nói dối.

Tỉnh Túc hơi mím môi.

Chợt không biết là tình cảnh của bản thân thảm hơn, hay là Mặc Khuynh thảm hơn.

Thu lại tầm mắt, Tỉnh Túc cúi đầu, cặm cụi ăn cơm. Nhưng tâm trạng thấp thỏm không yên nên chốc chốc lại liếc Mặc Khuynh một cái.

Mặc Khuynh và Tỉnh Túc ăn xong phần cơm của mình.



Mặc Khuynh tìm một cái túi plastic trong ba lô, ném cho Tỉnh Túc, nói: "Thu dọn đi."

Tỉnh Túc cầm chiếc túi, không hiểu hỏi lại: "Làm gì hả?"

Mặc Khuynh đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người. Sau đó, cô lấy thứ gì đó từ trong túi quần ra, ném cho Tỉnh Túc.

"Chìa khóa quầy bán đồ ăn vặt." Mặc Khuynh thản nhiên như không nói, nhưng trong giọng điệu lại mang theo chút ít độ ấm, "Ông chủ Qua mời cậu đến đó nghỉ chân."

Tỉnh Túc bắt được chiếc chìa khóa kia, hơi ngẩn ra.

Trên chiếc chìa khóa vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Cậu ta chớp mắt một cái, ánh lửa lập lòe, chiếu lên khiến đôi mắt cậu ta càng sáng hơn.

*

Tỉnh Túc dọn rác xong xuôi, lại cất lò sưởi và lều đi, sau đó cùng Mặc Khuynh rời khỏi tòa dạy học bỏ hoang.

Một đoạn đường này, hai người đạp lên tuyết mà đi, trên vai đều có tuyết đọng lại.

Đèn trong Ca Bố Lâm vẫn còn sáng, màu cam ấm áp, cửa mở ra, gió cuốn rèm tung bay, để cho một chùm sáng lọt ra ngoài.

"Về rồi đó hả."

Qua Bốc Lâm nghe tiếng bước chân đi ra, trên mặt là ý cười rực rỡ, khuyên ở vành tai cũng lấp lánh ánh sáng.

Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."

"Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đi." Qua Bốc Lâm thấy tuyết đọng trên vai hai người, vội kéo người vào trong, cẩn thận đóng cửa, lại lấy trà nóng đã chuẩn bị đâu vào đấy rót cho bọn họ mỗi người một chén.

"Uống trà đi, làm ấm người." Qua Bốc Lâm xoa xoa tay, "Tôi mua khoai lang nướng đấy, ăn không?"

"Không ăn nữa, cho cậu ta đi." Mặc Khuynh nói, "Tôi về đây."

"Về một mình không sao chứ?" Qua Bốc Lâm hơi ngập ngừng, nói, "Không thì chờ một lát, tôi đưa cô về."

"Không cần."

Mặc Khuynh từ chối rất dứt khoát.

Cô uống cạn chén trà nóng kia, sau đó chuẩn bị đi.

Tỉnh Túc vẫn luôn trầm mặc, đến tận lúc cô xoay người mới thình lình ngẩng đầu, gọi: "Mặc Khuynh."

Mặc Khuynh quay đầu: "Hửm?"

"Tôi có một chuyện muốn nói với Tống Nhất Nguyên." Trong mắt Tỉnh Túc là sự kiên định hiếm thấy.

Mặc Khuynh phẩy tay: "Tự đi mà nói với anh ta."

Sau đó không dừng lại, mở cửa bước ra ngoài. Đóng cửa lại, cô khoác ba lô lên, bước vào gió tuyết.

Trời tối mịt, còn có tuyết lớn, không thể gọi xe.

Mặc Khuynh bắt chuyến tàu điện cuối cùng, sau đó đi bộ nửa tiếng trong gió tuyết, về đến Giang gia.

Cô bấm chuông cửa.

Thím Trầm mặc một chiếc áo khoác vội vàng đi ra mở cửa: "Mặc tiểu thư, sao lại về muộn thế này!" Bà kéo tay Mặc Khuynh, bị hơi lạnh từ bàn tay đông cứng của Mặc Khuynh làm cho run rẩy.

Lạnh như một cục đá.

"Không được rồi, bị đông lạnh đến mức này." Thím Trần muốn cởi áo khoác xuống phủ lên cho Mặc Khuynh.

"Không sao."

Mặc Khuynh đặt tay lên vai bà ấy, ngăn lại động tác muốn cởi áo ra.

Thím Trần ngập ngừng một chút, mới nói: "Được, vậy vào nhà trước, trong nhà ấm áp. Mặc tiểu thư muốn ăn gì không, à, uống nước gừng trước, rồi tôi đi chuẩn bị canh gà."

Vào đến cửa, thím Trần lại vội vàng đi vào bếp, bận rộn đi lại.

Mặc Khuynh đứng giữa phòng khách, hồi lâu không động đậy, đến khi tuyết trên người tan đi, thấm ướt áo khoác đồng phục, thấm ướt tóc, cơ thể cứng đơ của cô mới tốt lên đôi chút.

Cô phản ứng rất chậm với nhiệt độ.

Nhưng cơ thể này vẫn là máu thịt, có thể thích ứng, không có nghĩa là không có tổn thương.

"Mặc tiểu thư, uống cốc nước gừng này trước đã." Chưa đến mấy phút, thím Trần bê ra một cốc nước gừng, lo lắng đưa cho Mặc Khuynh.

"Cảm ơn."

Mặc Khuynh nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

"Mặc tiểu thư, cái đó..." Thím Trần sợ đến mức sắc mặt tái mét, ngập ngừng lại sợ hãi hỏi, "Nóng đấy?". ngôn tình ngược

Mặc Khuynh hơi dừng lại, trả cốc cho bà ấy, đáp: "Vừa đủ."

Thím Trần hoàn toàn không nghi ngờ gì, cảm khái: "Bên ngoài chắc là lạnh lắm."

Mặc Khuynh qua loa đáp: "Không cần chuẩn bị canh gà đâu, thím cứ đi ngủ đi."

"Không cần thật hả?"

"Ừm."

"Vậy được. Nhưng nhớ đi tắm nước ấm, đừng để bị cảm lạnh." Thím Trần cực kỳ lo lắng nói.

"Ừm."

Mặc Khuynh đáp lời, khoác ba lô đi lên tầng.

Không biết có phải là do trùng hợp hay không, đúng lúc cô đi ngang qua thư phòng thì cửa mở ra. Bước chân hơi chậm lại, tầm mắt đảo sang, đụng phải ánh mắt của Giang Khắc.

Giang Khắc quét mắt một vòng trên người cô.

Không nói một câu, Giang Khắc trực tiếp đóng cửa thư phòng, đi về phía phòng ngủ.

Đến trước cửa, Giang Khắc đặt tay trên tay nắm cửa, hơi dừng lại, sau đó quay đầu, nhìn theo bóng lưng rời đi của Mặc Khuynh.



Đèn hành lang bật sáng, Mặc Khuynh lại cao gầy, kéo cái bóng phía dưới thật dài. Cô ăn mặc rất phong phanh, đồng phục gần như ướt đẫm, tóc dài thả sau lưng thậm chí còn có nước nhỏ xuống.

Nhưng cô giống như không hề cảm giác được cái lạnh.

Mặc Khuynh không quay đầu lấy một lần, đi thẳng vào phòng.

Thế là, Giang Khắc cũng mở cửa, đi vào trong.

*

Trong đêm tối, Mặc Khuynh tắm nước ấm qua một lượt, cơ thế lúc này mới phục hồi độ ấm.

Cô không đi nghỉ ngơi mà ngồi xuống bàn học, mở máy tính bảng, vào kiểm tra hòm thư.

Lần đầu tiên đi tìm thầy Chương dạy lịch sử, ông ấy đã cho cô địa chỉ mail của một vị giáo sư, bảo cô đi hỏi thử vị giáo sư đó xem, chưa biết chừng sẽ tìm thêm được thông tin về chiến dịch Bình Thành.

Sau đó cô đã thật sự gửi đi một cái mail.

Sau đó, kiểm tra mỗi ngày, nhưng lại không nhận được hồi âm.

Hôm nay vào kiểm tra cô cũng không ôm hi vọng gì, không ngờ bất chợt phát hiện có thư mới, nhất thời hơi ngẩn ra.

Cô ấn mở.

Là thư hồi âm của vị giáo sư kia, rất đáng mừng là -- Vị giáo sư này dường như từng nghe qua chiến dịch Bình Thành, nhưng không quá nắm chắc bởi vì gần như là không còn tư liệu nào ghi lại. Nhưng ông ấy đọc được mail của Mặc Khuynh, cảm thấy có hứng thú với chiến dịch Bình Thành, nói sẽ thử tìm hiểu sâu hơn, có tiến triển gì mới sẽ lập tức báo cho cô.

Đính kèm thư còn có một vài tư liệu nghiên cứu của bản thân.

Mặc Khuynh tải chỗ tư liệu này về, đọc từng cái một, sau đó viết thư trả lời.

Chờ đến khi cô tắt máy tính bảng chuẩn bị đi ngủ thì đã là đêm muộn.

...

Một bên khác.

Cửa sổ phòng ngủ chính vẫn mở, không bật đèn, bên trong tối om. Có một bóng dáng cao ráo đứng trước cửa sổ, ngẫu nhiên sẽ thấy được ánh lửa lóe lên.

Lại một trận gió ập đến.

Khói trắng bị thổi tan, màu đỏ lửa kia dường như lại chói mắt hơn.

Giang Khắc hơi híp mắt, nhìn chùm sáng chiếu xuống sân kia, tuyết vẫn còn rơi, mặt đất được phủ bởi một màu trắng tinh khôi. Hắn đưa thuốc đến bên miệng, hít một hơi.

(*) kiểu ánh sáng từ trong phòng hắt ra ngoài qua cửa sổ rồi chiếu xuống sân, anh Giang dựa vào cái này đoán xem Khuynh đã ngủ chưa

Đúng lúc này, chùm sáng kia vụt tắt, toàn bộ thoáng chốc lâm vào bóng tối.

Không thấy tuyết đọng, cũng không thấy tuyết rơi nữa.

Bóng đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.

Một lát sau, Giang Khắc dụi tắt thuốc, đóng cửa sổ lại.

Đồng thời --

Mặc Khuynh vừa nằm xuống trong lúc mơ hồ giống như nghe thấy tiếng đóng cửa, cô hơi ngẩn ra, cẩn thận nghe, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, không nhịn được nhíu mày.

Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?

...

Ngủ không đến hai tiếng đã lại phải dậy chuẩn bị đi học.

Mặc Khuynh vẫn còn buồn ngủ, nhưng lúc xuống tầng, thấy khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Bành Nhân thì toàn bộ buồn ngủ đều bay biến.

"Mặc tiểu thư, hôm nay tôi đưa cô đến trường!" Dáng vẻ đầy sức sống, xoa xoa hai tay, vẻ mặt cực kỳ mong chờ.

Mặc Khuynh: "..." Cô coi như không nghe thấy có được không.

***

88: 2 chương chúc mừng 2k lượt vote wattpad hehe. Cám ơn mọi người đã luôn đồng hành và ủng hộ Bát Bát, 2k5 lượt vote sẽ lại có phúc lợi nữa nha ^^~