Y Đạo Truyền Thừa - Trần Vũ (FULL)

Chương 224: Giết cả gia đình



“Bố nuôi..” Chu Hồng Tuyết lộ ra vẻ mặt đau buồn: “Cậu họ của con là một người hiền lành chất phác, chưa. bao giờ có thù oán với bất cứ ai, không biết ai lại thù hằn ông ấy đến vậy.”

“Con đã dùng các mối quan hệ của mình để điều tra chuyện này rồi, phải tìm cho ra manh mối mới được.”

“Thế à?” Cửa mở ra, Trần Vũ bước vào, anh cười khẩy: “Cậu họ cô là người hiền lành chất phác? Ha ha, sao nghe câu này tôi cứ thấy sai sai nhỉ?”

“Anh Trần cũng ở đây à?” Vẻ tàn nhãn lướt qua trong mắt Chu Hồng Tuyết.

“Là ta mời cậu Trần đến đấy.” Lý Huyền Linh thản nhiên nói: “Theo như lời của cậu Trần là cậu họ con bị người trong giới giang hồ giết chết.”

“Người trong giới giang hồ?” Chu Hồng Tuyết chợt ngẩng đầu lên, tỏ ra kinh ngạc: “Sao ông ấy có thể có thù oán với người trong giới giang hồ được?”

“Không biết, cũng có thể là vì cô.” Trân Vũ nhìn Chu Hồng Tuyết chằm chằm: “Theo như tôi được biết, cô nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần của Dược phẩm Thạch Môn do Vương Khai thành lập.”

“Nói cách khác là ông ta đang làm thuê cho cô, hơn nữa mười năm trước xưởng dược của ông ta chỉ là một nhà xưởng nhỏ sắp phá sản. Mấy năm nay nó đã nhanh chóng mở rộng và trở thành một trong những xưởng dược lớn nhất Khu Công nghiệp dược phẩm Phong Lăng, trong này không thể thiếu công lao của cô đâu nhỉ.”

“Trân Vũ, anh đừng có ngậm máu phun người.” Mặt Chu Hồng Tuyết khẽ biến sắc.

“Có phải là thật không?” Lý Huyền Linh nhìn đắm đăm vào Chu Hồng Tuyết, vẻ mặt dần trở nên rét lạnh.

“Bố nuôi...” Chu Hồng Tuyết sợ hãi quỳ xuống đất: “Bố nuôi, Hồng Tuyết không dám nói dối. Vương Khai là cậu họ của con, ông ấy tới tìm con nên con mới giúp ông ấy thôi. Ông ấy cũng có cho con một ít thù lao để cảm ơn, nhưng không phải như Trần Vũ nói đâu ạ.”

“Có phải hay không thì chỉ có một mình cô biết.” Trần Vũ lạnh lùng nói: “Mấy năm nay từ khi Vương Khai ăn nên làm ra, đối thủ cạnh tranh của ông ta hay mất tích hoặc qua đời một cách kỳ lạ, con đường quật khởi của ông ta suôn sẻ thật đó.”

“Trần Vũ, anh muốn nói gì?” Chu Hồng Tuyết nổi giận.

“Hỗn láo, dám bất kính với cậu Trần à?” Lý Huyền Linh khế quát.

“Bố nuôi, Hồng Tuyết không dám, chẳng qua những lời này của anh Trần cứ như đâm thẳng vào tim gan, xin ngài hãy thứ cho Hồng Tuyết bất kính ạ.” Chu Hồng. Tuyết trả lời: “Nếu anh ta có bằng chứng chứng minh được rằng những việc ác mà Vương Khai làm đều có con đứng sau hỗ trợ, vậy thì Hồng Tuyết sẽ tự sát ngay tại đây luôn.”

“Được thôi, con tự nói đấy, nhớ cho rõ." Lý Huyền Linh lạnh lùng bảo: “Hôm nay Vương Khai chết trong nhà, vợ con ông ta đều bị giết.”

“Hồng Tuyết, ta nhận nuôi con năm con tám tuổi, mặc dù con là con gái nuôi nhưng ta coi con như con ruột của mình. Ta dạy con võ học, cũng từng dạy con võ đức, tốt nhất là những chuyện này không liên quan gì đến con, nếu không ta sẽ tự tay xử lý con.”

“Dạ vâng, Hồng Tuyết chưa bao giờ dám quên những gì mà bố nuôi đã dạy.” Chu Hồng Tuyết cúi đầu quỳ xuống nhưng lại chẳng che giấu được vẻ nham hiểm trong mắt cô ta.

“Nếu đã vậy thì tiên bối Lý, tôi xin phép đi trước, tuy Vương Khai có thù oán với tôi, nhưng cả gia đình ông ta đều bị giết, hung thủ là một kẻ điên rồ, tôi nhất định sẽ tìm ra manh mối trong chuyện này.”

“Được, cậu Trần đi thong thả nhé, Hồng Tuyết đi tiễn cậu Trần đi.” Lý Huyền Linh bưng ly trà bên cạnh lên uống một hớp.

“Vâng, thưa bố nuôi.” Chu Hồng Tuyết gật đầu đứng dậy, hơi cúi người xuống làm động tác mời Trần Vũ.

Trần Vũ bước ra khỏi cửa, Chu Hồng Tuyết cũng đi ra ngoài theo.

“Chu Hồng Tuyết, trong giới giang hồ có một tên ma đầu. Nghe đồn rằng tên ma đầu này xuất thân từ một gia tộc y học, nhưng hắn ta đã nhầm đường lạc lối. Hắn ta giỏi dùng độc, đã từng dùng côn trùng độc và cỏ độc để †ạo ra một loại nước cực độc, sau đó ngâm mình trong nước độc, biến mình thành một tên độc nhân.”

“Anh muốn nói gì?” Chu Hồng Tuyết sầm mặt lại.

“Sau đó tên độc nhân này đã đi mua thù chuốc oán khắp giới giang hồ, làm người khác bị thương bằng thuốc độc, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, về sau tiền bối Lý hợp tác với Thập Tam Thái Bảo bắt sống tên này rồi bí mật xử tử hắn ta.” Trần Vũ nói tiếp.

“Đương nhiên là tôi biết chuyện này, bố nuôi tôi cũng nổi tiếng từ đó và trở thành một vị tiền bối có danh vọng. trong giới giang hồ.”

“Tôi đã nhìn thấy tình trạng tử vong của gia đình Vương Khai rồi, trông họ rất sợ hãi, mạch máu trong cơ thể chảy ngược, máu thoát ra từ lỗ chân lông. Đây là dấu hiệu trúng độc, nếu tôi không lầm thì có lẽ đây cũng là bút tích của tên độc vương đó, hắn ta còn sống.” Trần Vũ Cười.

“Hắn ta chết rồi, chính bố nuôi tôi đã tự tay giết hắn ta." Một tia sáng lạnh loé qua trong mắt Chu Hồng Tuyết.

“Ha ha, chết là tốt nhất, hôm nay tôi đến tìm bố nuôi cô vì chuyện khác nữa, chắc cô không biết đâu nhỉ.” Trần Vũ xáp lại gần Chu Hồng Tuyết.

“Còn chuyện gì nữa?” Chu Hồng Tuyết hỏi.

“Bố nuôi cô trúng một loại độc mãn tính, lần trước khi tôi chẩn trị cho ông ấy, ông ấy không thể áp chế được ba cây kim trong cơ thể, nguyên nhân là do ông ấy trúng độc, nguyên khí bị nội thương, lần này tôi đến để chữa cho ông ấy.”

“Anh còn biết gì nữa?” Trên mặt Chu Hồng Tuyết tràn đầy sát ý.

“Tôi còn biết loại độc này không màu không vị, c phải xâm nhập bằng đường miệng." Trần Vũ cư: nên chỉ có một khả năng, kẻ hạ độc chính là người thân bên cạnh ông ấy. Hôm nay tôi đến để châm cứu, loại bỏ triệt để độc tính cho ông ấy.”

“Nói cho cô nghe một bí mật nhé, loại trà mà cô bưng tới cho ông ấy mỗi buổi sáng ấy, thật ra ông ấy đều không uống.” Trần Vũ nói nhỏ vào tai cô ta: “Chu Hồng Tuyết, nghiệp báo không chừa một ai cả, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô mất sạch mọi thứ trong tay, không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.”

Trần Vũ nói xong câu đó rồi cười ha hả, nghênh ngang rời đi.

Chu Hồng Tuyết kinh hãi, cô ta ngơ ngác dõi theo. bóng lưng của Trần Vũ, trong mắt toát ra sát ý.

Khi Trần Vũ về đến nhà thì Diệp Hân Vũ đã về trước, trên ghế sofa bày rất nhiều thứ, tất cả đều là đồ dùng của trẻ sơ sinh.

Có quần áo, giày, tã, tất cả đều là hàng hiệu cực kỳ tốt. Diệp Hân Vũ thấy Trần Vũ về nhà, đứng dậy cười hỏi: “Ông xã, anh về rồi à? Mau xem mấy thứ này nè.”

“Chuẩn bị cho con hả?” Trần Vũ sửng sốt.

“Đúng vậy, không biết em mang thai con trai hay con gái nhỉ, nhưng con nít mà, mặc gì cũng như nhau.” Diệp Hân Vũ cười đáp.

“Là con gái.” Trần Vũ mỉm cười.

“Sao anh chắc chắn thế?” Diệp Hân Vũ ngẩng đầu lên.

“Đương nhiên anh phải biết rồi, con gái sẽ xinh đẹp. giống như em vậy." Trần Vũ cười hỏi: “Ai tặng mấy thứ này thế?”

“Là Tư Doanh, cậu ấy vừa mới đi.” Diệp Hân Vũ trả lời: “Cậu ấy thích đứa nhỏ này lắm, nói là sau này nhất định sẽ làm mẹ nuôi của nó.”

“Cô ta lại tới nữa hả?” Trần Vũ ngẩn ra.

“Đúng vậy, ông xã, em biết anh không thích cậu ấy, nhưng bây giờ cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, ai rồi cũng sẽ thay đổi mà.” Diệp Hân Vũ lôi kéo Trần Vũ cười bảo: “Cậu ấy tốt lắm, anh thử chấp nhận cậu ấy xem.”

“Rồi rồi, anh sẽ cố gắng.” Trần Vũ dở khóc dở cười, Diệp Hân Vũ yên tâm về anh thật đấy? Chắc có lẽ cô không biết cô bạn thân của mình đã có ý đồ với anh rồi

“Trần Vũ, anh về rồi hả.” Hứa Tư Doanh từ trong nhà vệ sinh đi ra, cười bảo: “Tôi chuẩn bị ít quà cho đứa bé, mong hai người không để bụng.”

“Sao cô lại tới nhà tôi?” Trần Vũ nhíu mày, cố kiềm chế cảm xúc muốn đuổi người phụ nữ này ra ngoài.

“Trần Vũ, anh nói gì vậy, Tư Doanh tốt bụng tặng con mình ít quà, anh thái độ gì đấy." Diệp Hân Vũ hơi bực mình.

“Rồi rồi, cảm ơn cô, không có việc gì thì cô đi về trước đi.” Trần Vũ dở khóc dở cười.

“À đúng rồi Tư Doanh, lúc nãy cậu bảo hôm nay cậu sẽ gặp một khách hàng khó tính phải không?” Diệp Hân Vũ hỏi.

“Đúng thế, tớ có nhiệm vụ ký quỹ, khách hàng hôm nay tớ gặp háo sắc lắm, tớ không muốn đi, nhưng nhiệm vụ bắt tớ không đi không được.” Hứa Tư Doanh rầu rĩ kể khổ.

“Cậu rủ ai đi chung đi.” Diệp Hân Vũ bảo.

“Hầy, tớ biết đi đâu tìm người đi chung đây, nếu tớ có một người đàn ông giỏi như Trần Vũ nhà cậu thì tốt rồi.” Hứa Tư Doanh nói bóng gió.