Yêu Hậu Full

Chương 4



6.

Thái y vừa mới bắt mạch cho ta thì Thích Kha đến.

Ngoại trừ mấy mấy ngày tháng Giêng thì ta không cùng Thích Kha tiếp đón cung phi, triều thần và cách mệnh phụ theo như lễ chế, đã mấy ngày rồi ta không gặp hắn.

Thích Kha nhìn ta trước, ra lệnh cho thái y nhanh chóng chữa trị, sau đó định đi đỡ Trịnh Hân Du.

Thấy thế, ta đẩy thái y ra, lại ngã xuống đất, "Hoàng thượng, nếu người đã muốn đỡ Trịnh quý phi thì đừng để thái y chữa trị cho thiếp nữa, thiếp nguyện mẫu tử cùng chết, thành toàn cho hai người!"

Nước mắt của ta chảy ra, khóc đến mức xé lòng, "Năm ấy Hoàng thượng nói 'cùng nhau cai trị thiên hạ thái bình', bây giờ đã muốn nuốt lời với thần thiếp sao!"

Ta nói rồi định bò dậy đâm vào cây cột, đương nhiên là bị Thích Kha ngăn lại, hắn vừa quát lớn vừa cẩn thận bế ta lên, đặt ta lên giường.

Thái y khám cho ta, nói ta uống thuốc phá thai, may mà chỉ uống một chút, không bị thương đến thai nhi trong bụng.

Ta đã cẩn thận khống chế lượng thuốc, cho dù có ăn hết hộp bánh củ mài kia thì cũng không tổn thương đến cái thai.

Thích Kha bảo các thái y kiểm tra thứ ta đã ăn, chính là miếng bánh đặt trên bàn.

"Đó là do Hoàng hậu nương tự mang đến! Nàng muốn hãm hại ta!" Trịnh Hân Du khóc muốn lao đến bên cạnh Thích Kha, nhưng lại bị Tiêu Hoài Tín đè xuống đất.

"Hân Nhi." Thích Kha cau mày, ta biết hắn đang do dự chuyện gì, "Hoàng hậu xưa nay có tiếng nhân hậu, nàng không thể làm chuyện này được..."

Gia Ý nhìn mặt đoán ý tiến lên bẩm báo, nói điểm tâm trên bàn là nàng đích thân kiểm tra quá trình làm, rất khó để không nghi ngờ trong cung của quý phi có người muốn hại Hoàng hậu.

Có một cung nữ nhát gan tiến lên dập đầu, bảo là nhìn thấy Trịnh quý phi đẩy ta, trông có vẻ như muốn hại đứa bé trong bụng ta.

Lần trước trong đồ ăn có độc, chắc hẳn Thích Kha đã điều tra ra được Trịnh Hân Du, chỉ là bao che không xử lý nàng ta. Nàng ta dám to gan làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, trái lại dễ dàng để ta vu oan hơn.

Chuyện lần này, dù Trịnh Hân Du có phủ nhận thế nào thì cũng không trốn thoát.

Sát hại con vua là tội nặng, nhưng Thích Kha vẫn không đành lòng.

Hắn nhìn Trịnh Hân Du, sau đó ngồi xuống trước giường của ta.

Đã lâu rồi hắn không nắm tay của ta như vậy, hai tay hắn nắm lấy tay ta, cúi đầu như muốn chịu phạt thay Trịnh Hân Du, "Hoàng hậu cảm thấy nên xử lý như thế nào?"

Ta cảm thấy kinh tởm.

Làm vậy rõ ràng là muốn dựa vào tình cảm của ta đối với hắn mà tha cho Trịnh Hân Du.

Đây vốn nên là chuyện mà Hoàng đế phải xử lý, nhưng hắn lại muốn ta quyết định, bỏ hết trách nhiệm của mình. Mà nếu như ta thật sự phạt quý phi thì sẽ giống như đợt nam tuần lần đó, cho ta mang tiếng xấu là mạo phạm Thánh Nữ.

Vì thế ta không nói gì đến chuyện phạt Trịnh Hân Du, chỉ chảy nước mắt ròng ròng, nhẹ nhàng gối lên khuỷu tay Thích Kha, "Thần thiếp cả gan không tuân theo quy củ một lần."

"Ta không muốn phạt ai, cũng không muốn truy cứu chuyện này. Ta chỉ muốn hoàng thượng đến gặp ta, nghĩ về ta nhiều hơn. Cung điện vừa sâu vừa lạnh, Thanh Yến thật sự rất nhớ Hoàng thượng."

Ta hơi ngước lên, nhìn thấy ánh mắt dao động của Thích Kha, "Thanh Yến của Tiết gia từ nhỏ đã kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu với ai. Bây giờ Thanh Yến chỉ muốn xin Hoàng thượng thương tiếc, thỉnh thoảng đi qua cung của Hoàng hậu thì sẽ vào trong gặp Thanh Yến thôi."

Ta cố ý nhìn Trịnh Hân Du, "Nếu ta mang thai con của Hoàng thượng là sai thì không giữ lại cũng được."

"Nói mê sảng gì vậy? Cứ nghỉ ngơi cho tốt, trẫm muốn đứa trẻ này an toàn sinh ra." Thích Kha bế ta lên, hắn nói ở đây có điềm xấu, muốn mang ta về cung Hoàng hậu.

"Dọn tấu chương đến cung của Hoàng hậu, trước khi Hoàng hậu sinh con, trẫm muốn ở bên Hoàng hậu xử lý chính vụ."

Trịnh Hân Du quỳ khóc kêu rên, muốn Thích Kha tin nàng, muốn Thích Kha đừng đi.

Ta khẽ vuốt gương mặt của Thích Kha, giả vờ yếu đuối đáng thương nói, "Hoàng thượng, thần thiếp biết lòng người đang ở chỗ Hân Nhi muội muội, người cứ trở về...."

"Nàng là Hoàng hậu của trẫm, là Hoàng hậu của một nước, trẫm nên làm mọi việc vì nàng trước."

Hóa ra ngươi còn nhớ, hóa ra ngươi cũng biết cơ à.

Ngồi chung một chiếc kiệu, ta nằm trong lòng Thích Kha, khẽ lau nước mắt trên mặt.

Hóa ra nữ tử nhỏ nhẹ nói lời âu yếm rơi nước mắt lại lợi hại tới vậy, hóa ra giả ngây giả ngô còn khiến nam tử vui hơn so với thật lòng.

Thích Kha, ngươi thật sự không đáng đâu.

Sau khi Thích Kha dọn tới cung của ta, hắn truyền chỉ nói không muốn gặp Trịnh Hân Du.

Mưu hại con vua, tội cứ thế mà biến mất.

Ta đã phái Cảnh Dao đi làm thám tử, nàng quay lại nói cho ta biết Trịnh Hân Du sắp tức điên rồi.

Dù sao từ khi Trịnh Hân Du tiến cung đến nay chỉ có nàng hại người khác chứ làm gì có ai hại nàng.

Ta mỉm cười, đây rõ ràng là gậy ông đập lưng ông thôi mà, sao nàng ta phải tức?

Từ nhỏ ta đã được tổ phụ dạy dỗ, bị nghiêm khắc nói là phải kiềm chế bản thân, đối xử với người khác khoan dung độ lương, nhưng Trịnh Hân Du thì khác.

Cảnh Dao nói cho ta biết một tin tức quan trọng khác. Vương gia Lưu Cơ sau khi gặp Trịnh Hân Du vào đêm 30 tại quốc yến đã dây dưa với nàng, còn đồng ý sẽ nâng đỡ nhi tử của nàng ta.

Vương gia Lưu Cơ nhờ vinh quang của tổ tiên nên đang nắm giữ binh quyền đóng quân ở Tây Bắc, nếu không thông đồng với địch thì cũng không phải là uy hiếp lớn.

"Thường ngày Lưu Vương tiếp xúc với Trịnh thị thế nào?" Ta bóc một quả nho nhét vào miệng Cảnh Dao.

Nàng chớp mắt với ta, "Nương nương cứ an tâm dưỡng thai đi, chuyện này để tần thiếp làm."