Ngày đăng ký kết hôn với Cố Dật An, chúng tôi cùng nhau về nhà.
Có những chuyện xảy ra, là nước chảy thành sông, lại thuận theo tự nhiên.
Các cậu đều rất ủng hộ hôn sự của tôi và Cố Dật An.
Mọi nghi thức, Cố Dật An đều nghiêm túc làm theo truyền thống.
Chính vì sự coi trọng và quan tâm của anh mà hai cậu mới từ lo lắng bất an ban đầu đến cuối cùng yên tâm chấp nhận.
Cũng lúc đó, tôi mới biết, năm đó sau khi mẹ mất, bố muốn tái hôn. Việc tôi được thừa kế tài sản thuận lợi như vậy, cũng là nhờ Cố Dật An âm thầm giúp đỡ.
Nếu không có anh, năm đó chỉ dựa vào hai cậu, e là sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Trong nhà bật điều hòa rất ấm.
Lúc Cố Dật An giúp tôi sấy tóc, không biết là do chúng tôi đứng quá gần nhau, hay là gió ấm của điều hòa quá nóng, lưng tôi bắt đầu đổ mồ hôi, mặt cũng dần đỏ lên.
"Cố Dật An, bây giờ anh có thể nói cho em biết lý do rồi chứ?"
Anh vừa tắt máy sấy, vừa cúi xuống bên tai tôi cười nói: "Đêm tân hôn anh sẽ nói cho em biết."
"Cố Dật An!"
Tôi trừng mắt nhìn anh từ trong gương: "Đêm tân hôn rồi, em muốn hối hận cũng đã quá muộn."
"Em còn muốn hối hận sao?"
"Nếu anh không thể cho em một câu trả lời thỏa đáng..."
Giọng tôi càng nói càng nhỏ.
Bởi vì Cố Dật An đã ôm eo tôi từ phía sau, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Nụ hôn này, không giống như những lần trước chỉ là nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà bá đạo vô cùng, lại thâm sâu đến kinh ngạc.
Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ oxy trong cơ thể đều bị rút cạn.
Đầu lưỡi tôi tê dại vì nụ hôn cuồng nhiệt, hai chân mềm nhũn đến mức gần như không thể đứng vững. Cố Dật An bế tôi đặt lên bàn trang điểm. Anh tách hai chân tôi ra, vén những lọn tóc rối tung bên tai. Khi anh hôn lên dái tai, toàn thân tôi run rẩy. Gáy tôi nổi da gà, như bị điện giật, nhưng rồi lại bị bàn tay to lớn ấm áp của anh nắm lấy, áp sát vào người.
"Em muốn thế nào, Miên Miên?" Anh vừa nói vừa hôn lên chỗ nhạy cảm nhất trên cổ tôi: "Muốn hủy hôn? Hay muốn lén bỏ trốn?"
Tôi chống hai tay lên ngực anh, muốn né tránh nhưng lại không thể trốn đi đâu. Cuối cùng, anh lại cúi xuống hôn lên đôi môi sưng mọng của tôi.
"Em còn nhớ anh đã nói với em rằng anh sợ làm em sợ không?" Anh hỏi.
"Nhớ…” Tôi đáp lí nhí nhưng vừa mở miệng đã bị anh thừa cơ hôn sâu hơn. Tôi không nhịn được nắm chặt lấy áo ngủ trên ngực anh, toàn thân run rẩy.
"Lần đầu tiên anh gặp em, em mới mười sáu tuổi."
Mười sáu tuổi, khi đó mẹ tôi vẫn còn sống. Tôi ngây người nhìn anh, bỗng nhiên đỏ hoe mắt. Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
"Lúc đó em chưa đủ tuổi, anh chỉ có thể chờ. Sau đó, mẹ em qua đời, khi đó em vẫn chưa tròn mười tám tuổi. Anh nhớ, em nhớ ra rồi..." Tôi nức nở: "Trong đám tang của mẹ, anh cũng đến. Anh bảo em đừng đau buồn quá, đừng khóc đến hỏng người."
"Em đã lớn, đã trưởng thành nhưng thời điểm lại không thích hợp. Miên Miên, anh vẫn chỉ có thể chờ."
Cố Dật An nâng mặt tôi lên, lau đi từng giọt nước mắt trên má. Tôi chợt nhớ ra, những năm đó, cậu quả thực thỉnh thoảng có nhắc đến chuyện để tôi đi xem mắt. Nhưng khi đó, tôi vừa mới mất mẹ, lại còn trẻ, hoàn toàn không có chút tâm tư nào cho chuyện đó.
"Chỉ là anh không ngờ, em học đại học rồi lại thích một chàng trai khác. Anh đã từng có suy nghĩ hèn hạ, muốn cướp em về. Nhưng nhìn thấy em hạnh phúc bên cậu ta, anh lại từ bỏ ý định đó. Hai năm tròn, Miên Miên, anh chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như vậy."
Cố Dật An cúi đầu nhìn tôi. Ngón tay anh lướt qua lông mày, đôi mắt, từng tấc da thịt trên khuôn mặt tôi, cho đến cuối cùng, lại dừng ở khóe mắt ướt đẫm của tôi.
"Đừng khóc, Miên Miên."
"Cố Dật An, vậy nên anh nói anh sợ làm em sợ..." Tôi nghẹn ngào nói: "Là vì, anh đã thích em từ khi em mười sáu tuổi sao?"
Cố Dật An không trả lời. Sự thật còn phức tạp hơn thế nhiều. Nhưng anh không thể nói với Giang Miên về những tình cảm thầm kín, không thể phơi bày ra ánh sáng đó. Cô đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của anh. Và trong mơ, anh đã làm rất nhiều chuyện quá phận với cô. Chỉ là giờ đây, giấc mơ đã thành hiện thực. Cô đang thực sự nằm gọn trong vòng tay anh.
"Phải, anh đã từng rất khinh thường bản thân vì sự hèn hạ đó. Thậm chí còn lén đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng những đứa trẻ mười mấy tuổi yêu đương vụng trộm cũng là chuyện bình thường mà? Nhưng anh hơn em sáu tuổi, Giang Miên."
Ở cái tuổi đó, có lẽ em chỉ mơ mộng về một tình yêu trong sáng. Nhưng ở tuổi của anh khi đó, anh đã có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với cô gái mình thích.
Tôi nhìn anh với vẻ mặt phiền muộn: "Cũng đúng, anh hơn em sáu tuổi. Bạn thân em nói, đàn ông qua hai mươi lăm tuổi thì bắt đầu xuống dốc rồi, anh hai mươi tám..."
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, Cố Dật An đã bất ngờ bế tôi lên. Trong cơn choáng váng, cơ thể tôi rơi vào chiếc giường lớn mềm mại rồi bị bao phủ bởi một ngọn núi lửa rắn chắc, nóng bỏng.
"Miên Miên, tai nghe là hư, mắt thấy mới là thật. Em không bằng tự mình xem, tự mình sờ, tự mình cảm nhận rồi hãy kết luận."
Anh nắm lấy tay tôi, kéo xuống dưới. Tôi bỗng nhiên mở to mắt, nhìn anh chằm chằm.
"Cố Dật An..."
Anh dường như thích thú với biểu cảm của tôi.
"Đàn ông hai mươi tám tuổi thì sao?"
Tôi muốn rút tay về nhưng anh lại giữ chặt hơn. Anh cúi người xuống, nụ hôn nóng bỏng lại rơi trên môi tôi: "Miên Miên, lát nữa đừng khóc. Khóc anh cũng sẽ không mềm lòng đâu."
Nhưng anh vẫn mềm lòng với tôi. Giống như năm đó, trong đám tang của mẹ tôi, tôi khóc đến ngất đi, cũng khiến trái tim anh tan chảy. Còn bây giờ, tôi chỉ rưng rưng nước mắt dưới thân anh, anh đã dừng lại, ôm tôi vào lòng, dỗ dành thật lâu.
Đêm đó thật dài, dường như trời sẽ không bao giờ sáng. Nhưng ban ngày hôm sau lại trôi qua rất nhanh. Vì khi tôi mở mắt ra, đã là buổi chiều. Và khoảnh khắc tôi mở mắt, Cố Dật An đã cúi xuống hôn tôi: "Dậy thôi, em còn không dậy, hai cậu sẽ giận đấy."
Tôi nhắm mắt cười, đưa tay ra đòi anh ôm. Anh liền cúi xuống bế tôi lên.
"Miên Miên nhà chúng ta, đúng là người như tên, vừa mềm mại vừa dịu dàng."
"Vậy anh có thích không?"
Tôi mạnh dạn nhìn anh nhưng rồi lại tự mình thua trận, vùi mặt vào ngực anh. Cố Dật An ôm tôi, vững vàng bước về phía phòng tắm.
Một lúc sau, anh mới trả lời: "Thích. Rất thích."
Luôn luôn thích. Đã thích từ rất lâu rồi. Khi tôi hoàn toàn không hay biết. Khi tôi vui, khi tôi buồn. Cũng có một người, luôn quan tâm đến mọi hỷ nộ ái ố của tôi.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ngay lúc này, khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng mãn nguyện.
Ngày tôi và Cố Dật An tổ chức đám cưới, bố mẹ Chu Cảnh Sâm đều đến. Nhưng Chu Cảnh Sâm thì không.
Khi gặp bác Chu và bác gái, hai người có chút ngại ngùng. Nhưng tôi không để những ân oán giữa tôi và Chu Cảnh Sâm ảnh hưởng đến các bậc trưởng bối. Dù sao thì hồi còn yêu nhau, họ đối xử với tôi cũng rất lịch sự. Cho dù tôi biết, họ không mấy hài lòng về tôi.
Nhưng thái độ của Cố Dật An lại có phần lạnh nhạt. Hai người liền tỏ ra lo lắng, bất an. Chu Cảnh Sâm từng nói, bố anh ta còn phải cúi đầu trước Cố Dật An. Quả thực, nhà họ Chu không còn như xưa, giờ càng sa sút hơn. Nếu đắc tội với Cố Dật An, e rằng sau này sẽ càng lụn bại hơn.
Tôi nhìn ánh mắt bất an, sợ hãi của bác gái. Nhớ lại năm đó khi mẹ tôi mất, bác cũng đến viếng, cũng từng ôm tôi vào lòng, rơi nước mắt xót thương. Tôi không nhịn được mà khẽ kéo tay áo Cố Dật An. Anh mới dịu sắc mặt một chút, bảo người nhận lấy quà mừng của hai bác.
Giữa buổi, khi đang thay lễ phục, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ: "Giang Miên, chúc mừng tân hôn."
Tôi biết là Chu Cảnh Sâm. Suy nghĩ một chút, tôi vẫn nhắn lại hai chữ: "Cảm ơn."
Một lúc sau, số đó lại nhắn: "Nếu hôm đó chơi trò chơi, anh hôn em, liệu chúng ta có chia tay không?"
Tôi không trả lời nữa, xóa số lạ đó rồi chặn luôn. Trên đời này không có chữ "nếu". Và tôi vô cùng may mắn, biết ơn sự ngông cuồng của anh ta ngày hôm đó. Nếu không, tôi cũng sẽ không đau lòng đến mức quyết định ra nước ngoài, đồng ý gặp Cố Dật An theo sắp xếp của cậu.
Tôi cũng sẽ không biết, hóa ra được yêu thương hết lòng là như thế nào.
"Miên Miên, thay xong chưa?" Cố Dật An đẩy cửa bước vào.
Tôi quay người nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ: "Xong rồi.”
(HẾT)